Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 28

Edit: Ry

Tôn chủ mỗi ngày đều bò lên giường, Việt Vô Hoan phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp...

Đầu tiên, lấy lý do thời tiết lạnh để lộ bụng sẽ dễ ốm, dỗ dành cậu đổi về áo ngủ phổ thông, cái loại che phủ kín đáo tuyệt đối kia. Tiếp đó, khi cậu ngủ lăn sang đây, y sẽ đưa tay phải ra trước để cho cậu làm gối ôm, hoặc là nghiêng người đưa lưng về phía cậu, ngăn chặn tiếp xúc cơ thể với diện tích lớn. Cuối cùng, phối hợp với "Tỏa Tình" áp chế dục vọng, miễn cưỡng đạt tới tình trạng bình thường.

Mặc dù Việt Vô Hoan ngủ đến khổ sở, nhưng không hề nghĩ đến việc đuổi Tống Thanh Thời đi, hoặc là kê thêm một cái giường ở bên cạnh, bởi vì y cảm thấy bộ dáng Tống Thanh Thời ôm chặt y khi ngủ cực kì giống với trong mộng cảnh. Điều đó tạo cho y chút ảo giác tốt đẹp, cảm thấy như đối phương thích mình, nên thà thống khổ như vậy cũng hạnh phúc.

Tống Thanh Thời thì chỉ cho là hai người đàn ông trong sáng ngủ cạnh nhau, lấy đâu ra mấy ý nghĩ lung tung lộn xộn đó? Hồi tiểu học cậu được nghỉ hè thường ngủ chung với nhóm anh em họ, đợt cấp hai ra nước ngoài không đặt được phòng đôi cũng chen chúc với đàn anh trên cùng một chiếc giường lớn, mặc dù không hiểu vì sao hôm sau lại bị đàn anh đánh cho một trận đuổi ra ghế sô pha ngủ, nhưng kinh nghiệm ngủ cùng con trai cực kì phong phú, hoàn toàn không có vấn đề gì hết!

Cậu sẽ chứng minh với Việt Vô Hoan là đàn ông tốt sẽ không bao giờ đánh lén ban đêm! Hi vọng y có thể xóa tan cảm giác không tin tưởng đối với đàn ông!

Việt Vô Hoan dần thích ứng chuyện bị cậu ngủ, chỉ là có thêm thói quen mỗi sáng sớm dậy tắm rửa...

Tống Thanh Thời ngửi người mình, hoài nghi không biết có phải mình không đủ sạch sẽ không, thế là cũng tắm thêm mấy lần, còn bỏ thêm cả hương liệu vào bồn tắm, cố gắng hết sức để cơ thể thơm ngào ngạt, tránh cho bị bạn cùng phòng mũi thính có bệnh sạch sẽ ghét bỏ.

Tầm mười ngày sau, cuối cùng chim truyền tin của Dạ Vũ Các mà Tống Thanh Thời đợi mòn mỏi cũng đã đến.

Cậu xem hết tin tức trong ngọc giản xong, suy tư hồi lâu rồi đi tìm Việt Vô Hoan, do dự nói: "Diệp Lâm gửi thư cho ta, ta có chút đồ trước kia đặt hắn giờ phải tự mình đến lấy, cần đi ra ngoài mấy ngày, ngươi có thể thay ta chăm sóc bọn chuột bạch được không? Hiện giờ bọn chúng đang ở thời kỳ gây giống, giao cho dược phó ta không yên tâm..."

"Để tôn chủ bắt buộc phải đi ra ngoài hẳn là chuyện rất quan trọng." Việt Vô Hoan hiểu ngay ý tứ của cậu: "Ta sẽ chăm sóc bản thân, sẽ dùng 'Tỏa Tình' để khống chế tốt bệnh tình, uống thuốc đúng thời gian, sẽ không để tôn chủ phải lo lắng. Nếu như bất ngờ xuất hiện vấn đề gì đó, ta sẽ lập tức dùng chim truyền tin khẩn cấp đến báo cho ngươi."

Tống Thanh Thời nhẹ nhàng thở ra, chọn thêm mấy dược phó đã làm việc lâu năm có tu vi đến Trúc Cơ, thay mình chăm sóc Việt Vô Hoan. Sau đó cậu mở ra tất cả độc trận của Dược Vương Cốc, phòng ngừa kẻ địch quấy nhiễu, được Việt Vô Hoan nhắc nhở còn làm thêm một cái mệnh bài để lại cho y, để y có thể biết tình hình sống chết của mình bất cứ khi nào, tránh cho việc lo lắng ngủ không yên.

...

Nam Xuyên, rặng núi Yên Vân, Nhược Hư Phong.

Tống Thanh Thời hạ tiên thú xuống, cẩn thận dò xét, thấy trước mắt là dãy núi Yên Vân nước chảy róc rách, thác nước phun trào, mây và sương mù lượn lờ, trông rất có hơi thở thần tiên. Nhưng trong phạm vi ngàn dặm quanh đây hoàn toàn không có bất cứ tiên môn thành trấn nào, chỉ có mấy thôn xóm nhỏ của người phàm, chứng tỏ nơi này không có linh mạch, không có bí cảnh cũng không có linh thực dị thú quý hiếm giá trị, là một mảnh đất bỏ hoang của tiên giới.

Đúng là một nơi quá tốt cả ngàn dặm mới tìm được một.

Tống Thanh Thời càng phẫn nộ, vẻ mặt càng lạnh lẽo.

Diệp Lâm gửi thư cho biết, Tạ Khuyết đã trốn về môn phái mà gã lập ra, nơi đó gọi là Yến Sơn Môn, cũng là nơi Việt Vô Hoan lớn lên. Những đứa trẻ người phàm bị lừa tới ở vùng đất hoang vu này còn tưởng là được đến chốn bồng lai tiên cảnh, bọn chúng không thể liên lạc với người ngoài, chỉ được luyện những loại công pháp thấp kém nhất, hoàn toàn không được học những tri thức đúng đắn, mỗi lời nói hành vi đều chịu sự tẩy não của Tạ Khuyết.

Cái gì mà người tu tiên cần chú ý dung mạo, cái gì mà người tu tiên cần chú ý phong thái, cái gì mà Yến Sơn Môn dùng nhạc nhập đạo, cái gì mà phải giữ gìn đôi tay, cái gì mà sư phụ thương yêu các con nhất nên không muốn để cơ thể các con chịu bất cứ tổn thương nào!

Sở trường của Tạ Khuyết bịa đặt, là diễn kịch, gần như không chê vào đâu được.

Việt Vô Hoan từng có cơ hội xuất hiện trước mặt nguyên thân, thế nhưng nguyên thân cũng không phát hiện ra bộ mặt thật của Tạ Khuyết, uổng phí một cơ hội tốt.

Tuy nói việc này sẽ không có ai trách cậu, nhưng Tống Thanh Thời có kết nối cảm xúc với nguyên thân, nên mọi chuyện xảy ra với nguyên thân, cậu đều cảm thấy như chính mình đã trải qua nó, chỉ cần nhớ tới là hối hận không chịu nổi, trách móc hệ thống không đưa cậu xuyên tới thời điểm đó, để hung hăng đánh cho cái tên đần chỉ biết luyện dược kia tỉnh ra, đánh cho chết luôn đi!

Nhưng Việt Vô Hoan lại không hề để ý, y nói, những chuyện đó ngay cả chính y cũng không nhận ra, sao có thể trách tôn chủ khi đó đã tốt bụng giải độc cứu y được?

"Thật ra cũng có vài lần ta có cơ hội phát hiện ra sự thật." Việt Vô Hoan hồi tưởng lại chuyện trước kia, cũng có chút khó hiểu: "Nhưng không hiểu vì sao mỗi lần đều bỏ lỡ, rất nhiều chuyện trùng hợp đến khó có thể tin được, như thể số mệnh đã định ta phải trải qua kiếp nạn này vậy."

Tóm lại, chính là Tạ Khuyết sai!

Tống Thanh Thời phất tay một cái, dùng linh khí điều khiển mấy chục con chuồn chuồn và bướm, để chúng mang theo thần niệm, mượn lấy đôi mắt đi tìm chỗ của Tạ Khuyết.

Đây là một cái thủ đoạn nhỏ trước kia nguyên thân học được từ An Long, có thể giúp cho thần niệm điều tra của mình khó bị phát hiện. Khi đó An Long chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, hắn muốn dùng phương pháp này để điều khiển rắn đến phòng tắm dọa người, bị nguyên thân bắt được, hắn phải giao ra cổ thuật tự sáng tạo này, nguyên thân cải tiến một chút, dùng khá tốt.

Cậu không ngừng khống chế từng nhóm côn trùng, vô số bướm, chuồn chuồn bay về phía Yến Sơn Môn.

Toàn cảnh của Yến Sơn Môn lọt vào trong tầm mắt, có khoảng mười sân viện tường trắng ngói xanh, ngoài sân trồng rất nhiều hoa, nuôi chút gà vịt ngan, đều do đầy tớ người phàm chăm sóc. Trong sân có mấy con chó con đáng yêu đang lười biếng nằm dưới tàng cây phơi nắng. Chúng trông như chó thông thường, nhưng thật ra là linh khuyển, chuyên dùng để lần theo dấu vết tìm người, hẳn là để phòng ngừa nô lệ chạy trốn.

Tống Thanh Thời ẩn khí tức, ngồi trên cây hoa ngoài sân, sử dụng vô số cặp mắt của côn trùng có cánh quan sát tình huống trong từng căn phòng. Yến Sơn Môn nuôi khoảng hai mươi đứa bé, tuổi tác trải từ sáu tuổi đến mười bảy mười tám tuổi, chúng mặc áo Nguyệt Lan màu xanh chỉnh tề, cách ăn mặc giống với đệ tử của tiên môn bình thường, có điều dung mạo của mỗi đứa trẻ đều không tầm thường, tinh thần phấn chấn, thần sắc cực kì tốt.

Quan hệ đồng môn của lũ trẻ rất tốt, đại đệ tử chỉ bài cho tiểu đệ tử. Trong nơi luyện võ, có thiếu niên như ánh nắng chừng mười sáu mười bảy tuổi đang giúp đứa bé mới nhập môn kéo giãn gân, nói cho đứa bé ấy biết tính dẻo dai của cơ thể rất quan trọng với việc luyện thể. Dưới gốc cây, có cô bé chừng mười hai mười ba tuổi đang dạy một cô bé khác cùng tuổi trông tương đối ngốc nghếch đáng yêu học thuộc lòng, dường như hai người là bạn thân, cô bé đáng yêu kia có làm thế nào cũng không thuộc được, thiếu nữ kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ nhẹ lên đầu nàng, phàn nàn nàng cứ ngốc thế này thì lúc thi sẽ mãi mãi ở đáy, không biết tại sao sư phụ lại xem trọng nàng nữa. Cô bé đáng yêu kia lập tức rưng rưng hai mắt, lê hoa đái vũ*, chỉ trong chốc lát đã khiến bạn mình không thể giận nổi... Chỗ phòng bếp, có một cậu bé tám chín tuổi rất xinh đẹp đang nghịch ngợm, định ăn vụng bánh bao.

*Hạt mưa dính trên hoa lê. Vốn dùng để miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi, sau được dùng để chỉ nét đẹp yêu kiều của người con gái.

Tất cả mọi người thật vui vẻ, như thể đang sống trong chốn bồng lai tiên cảnh, không phải chịu bất cứ gian khổ nào.

Lũ trẻ đều đang vô tư không buồn không lo đợi ngày lối vào Địa Ngục mở ra.

Tống Thanh Thời ngẩn người nghĩ...

Cuối cùng, Tạ Khuyết xuất hiện, gã tới bắt cậu bé đang ăn vụng, xách về thư phòng dạy dỗ.

Tống Thanh Thời lập tức để một con bướm bay tới, dính sát lên cửa sổ thư phòng.

Trong thư phòng, có thiếu nữ dáng vẻ yếu mềm đang ngồi chép sách, từng nét vẽ ra, chữ viết như tùng xanh trúc ngọc, rất có phong thái của danh gia. Tạ Khuyết xách cậu bé ăn vụng vào, giao cho thiếu nữ, để nàng giám sát hắn chép sách. Thiếu nữ mềm mại vâng lời, tay nắm lấy tay cậu bé kia, dạy nó luyện chữ.

Tạ Khuyết thở dài: "Con khỉ con không chịu ngồi yên một chỗ này, con không thể học theo sư huynh Vô Hoan của con một chút à? Sư huynh Vô Hoan của con khi bằng tuổi con đã viết chữ rất đẹp, cũng đã đọc xong hết sách trong thư viện rồi."

"Ngày nào người cũng bắt con học theo Vô Hoan sư huynh, ngày nào người cũng khen Vô Hoan sư huynh tốt." Nhóc con kia cực kì bướng bỉnh, lập tức mạnh miệng: "Vô Hoan sư huynh đến môn phái lớn danh tiếng tu hành nhiều năm như vậy cũng không thấy hắn trở về thăm sư phụ! Có thể thấy được là người không có lương tâm!"

Tống Thanh Thời sửng sốt, cẩn thận quan sát khuôn mặt của đứa bé kia. Cậu phát hiện ra gương mặt của nó cực kì diễm lệ, giống Việt Vô Hoan đến ba phần, chỉ là không phải mắt phượng, mà là một đôi mắt hạnh to tròn. Khí chất cũng khác với sự thanh nhã của Việt Vô Hoan, đứa trẻ này giống con mèo hoang khó thuần hay giương nanh múa vuốt hơn.

Thiếu nữ gõ đầu nó một cái, răn dạy: "Không được nói nhảm."

"Đúng đúng đúng, là sư phụ sai, quên con khác với Vô Hoan." Tạ Khuyết quan sát nó một hồi, không hề giận vì sự ngỗ nghịch của nó, cười ha ha nói: "Minh Hồng nhà ta là người có lương tâm nhất, sau này sẽ rất có tiền đồ."

Đứa bé tên Minh Hồng kia ngượng ngùng cúi đầu xuống: "Hồng Nhi chỉ là một đứa ăn mày, may mắn được sư phụ đưa về cẩn thận chăm sóc mới có ngày hôm nay. Hồng Nhi thích sư phụ nhất, con sẽ không để sư phụ phải thất vọng."

Tạ Khuyết xoa đầu hắn, khen ngợi: "Vậy sư phụ sẽ đợi con."

Sư từ đồ hiếu*, hoà thuận vui vẻ ấm áp vô cùng.

*Thầy hiền lành trò hiếu thuận

Tống Thanh Thời nghe đến đó thực sự không thể nhịn được nữa. Cậu không muốn liên lụy đến những người ở bên ngoài, bèn trực tiếp lấy ra pháp khí bản mệnh của mình, Hồng Liên Huyền Hỏa và Minh Giới U Hỏa tạo thành hai đóa hoa sen nở trên lòng bàn tay. Cậu hơi nâng tay lên một chút, Huyền Hỏa Hồng Liên bay lên không trung nhanh chóng hoá khổng lồ, bao phủ toàn bộ thư phòng trong đó, tạo thành một kết giới lửa không cho phép bất cứ kẻ nào xâm nhập. Sau đó, Tống Thanh Thời tay cầm U Hỏa Hắc Liên, từng bước một bước vào thư phòng.

Tạ Khuyết trông thấy cảnh này thì sợ chết khiếp, liên tục lùi về phía sau. Khi gã thấy rõ người tới là ai thì run rẩy cười chào: "Sao hôm nay Dược Vương Tiên Tôn lại có thời gian hạ cố đến chơi thế này... Năm đó từ biệt ở Dược Vương Cốc đã được mười năm, lòng Tạ Khuyết rất cảm kích và ghi tạc ơn giải độc của tiên tôn, hôm nay tiên tôn đến nhà, không biết có chuyện gì quan trọng không, chỉ cần Tạ Khuyết có thể làm được, tuyệt đối không chối từ..."

Thiếu nữ thấy tình thế không ổn, vội vàng kéo Minh Hồng trốn ra sau lưng sư phụ.

U Hỏa Hắc Liên nở rộ, chút độc hỏa quấn lên mặt Tạ Khuyết, da thịt gã nhanh chóng bị ăn mòn trong tiếng kêu gào thảm thiết, sâu đến thấy xương.

Tống Thanh Thời lạnh lùng nói: "Ngươi không cần gương mặt này."

Tạ Khuyết đau đến mức lăn lộn ra đất. Dạo trước gã trốn tránh sự truy sát của Tùng Hạc Môn, rất lâu rồi không đi ra ngoài, gần đây mới đạt thành thỏa thuận tha thứ với Tùng Hạc Môn. Nghe nói là Kim Phỉ Nhận nảy sinh chân tình với Bạch Tử Hạo, mà Hà trưởng lão xưa nay phong lưu, con riêng cũng không chỉ có một đứa. Sơn trang Kim Phượng cho Tùng Hạc Môn một số tiền lớn để bồi thường, hứa hẹn sẽ đối xử tử tế với Bạch Tử Hạo, không coi hắn như nô lệ, hóa giải lửa giận của Tùng Hạc Môn. Gã cũng trả lại số tiền bán Bạch Tử Hạo, còn tặng cho Hà trưởng lão một nô lệ xinh đẹp để tạ tội, chấm dứt việc này.

Quá bận rộn, nên không để ý đến những chuyện vặt vãnh khác.

Tuy nói Việt Vô Hoan là món hàng sang quý nhất của gã, nhưng đó cũng là chuyện của mười năm trước, bây giờ y chỉ là một thứ đồ đã bị chơi hỏng, không đáng chú ý. Dù có nghe tin sau khi Việt Vô Hoan trọng thương đã được Dược Vương Cốc mang đi làm dược nhân, gã cũng không để ở trong lòng. Chỉ hơi tiếc nuối một chút là nuôi nhiều mỹ nhân như vậy, vẫn không nuôi ra được một Việt Vô Hoan thứ hai.

Dược Vương Tiên Tôn khí thế hung hăng như vậy, e là bị lời ngon tiếng ngọt của Việt Vô Hoan dụ dỗ, nên mới tìm đến đây.

Đứa bé kia năm đó đã rất thông minh, cũng rất nhạy bén tinh tường, gã phải tốn rất nhiều tâm tư mới không để y phát hiện ra chân tướng, bây giờ lại...

Tạ Khuyết đau đến nghiến răng nghiến lợi, gã nằm bò ra đất, giả vờ khuất phục, trong đầu thì đang nghĩ xem nên làm thế nào để lấp liếm.

"Người xấu! Không được làm tổn thương sư phụ của ta!" Minh Hồng thấy sư phụ bị trọng thương, không thể nhịn được nữa, đẩy ra bàn tay đang giữ lấy mình của thiếu nữ, gào khóc chạy lên, bổ nhào lên đùi Tống Thanh Thời, há mồm hung hăng cắn xuống, nhưng ngay cả pháp bào cũng không cắn rách được, chỉ có thể kêu những tiếng gầm gừ như chó con bảo vệ chủ.

Tống Thanh Thời cúi đầu, cẩn thận nhìn đứa bé đang cắn chân mình và cặp mắt phẫn nộ của nó.

Thiếu nữ thét lên một tiếng sợ hãi: "Minh Hồng! Quay lại đây!"

Tạ Khuyết từng bước lui về sau, miệng nở nụ cười làm lành: "Tiên tôn hiểu lầm rồi, ta cũng không nỡ xa Vô Hoan. Năm đó... Là, là sơn trang Kim Phượng coi trọng đứa bé kia, ép ta phải..."

Minh Hồng đỏ mắt, không nghe thấy tiếng động xung quanh, nó bất chấp tất cả cắn rồi đấm rồi đá, muốn dùng sức lực nhỏ yếu này để giữ chân người trước mắt, cho sư phụ chạy trốn.

Gương mặt có phần tương tự này dần chồng lên khuôn mặt trong kí ức...

[Hồng Nhi thích sư phụ nhất, con sẽ không để sư phụ phải thất vọng.]

[Vô Hoan thích sư phụ nhất, con sẽ không để sư phụ phải mất mặt vì con.]

Tống Thanh Thời chậm rãi ngẩng đầu, khẽ nói: "Năm đó, Vô Hoan cũng giống như thế này..."
Bình Luận (0)
Comment