Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

Chương 75

Edit: Ry

Tống Thanh Thời từng thấy được một chút thiên cơ trong Công Đức Kim Quang, thấy được Phượng Hoàng, thấy được Việt Vô Hoan, cũng thấy được cái chết của chính mình.

Một lần rồi lại một lần, chết trong nền tuyết, chết vì tên lạc, chết dưới bánh xe, chết trên pháp trường...

Cậu rất hoang mang, nhưng sau khi Việt Vô Hoan dần xé mở lòng mình, để lộ từng chút tình cảm và yếu ớt, Tống Thanh Thời mới hiểu được ý nghĩa của những cái chết đó. Mỗi lần đều là sự tra tấn khắc cốt ghi tâm với Việt Vô Hoan, buộc y mất đi hi vọng, hoàn toàn hóa điên cuồng, không thể không tự sát, là Địa Ngục của tuyệt vọng.

Không đau, cậu không sợ đau.

Thế nên cậu tuyệt đối không cho phép kết cục như vậy xảy ra nữa.

Tống Thanh Thời thử phân tích mỗi cái chết trong thiên cơ, phát hiện hầu hết đều có bóng dáng xuyên tạc vận mệnh của Thiên Đạo, đột ngột phát bệnh, tai họa ngoài ý muốn... Thậm chí có một kiếp, cậu phát hiện ra nguy cơ, ngồi lì ở trong phòng, cũng bị thiên thạch rơi xuống đập chết.

Mỗi lần ngoài ý muốn đều là trùng hợp, mà mỗi lần trùng hợp đó đều xảy ra với cậu, cướp đi sinh mạng cậu.

Kiếp này, cậu là tu sĩ Nguyên Anh, tu vi cao thâm, không phải chỉ cần rò rỉ độc dược, nổ cái lò luyện là có thể giết chết. Có thể thấy được từ độ kiếp của Việt Vô Hoan, dường như Thiên Đạo chỉ có thể vặn vẹo quy tắc, chế tạo trùng hợp, chứ không thể trực tiếp ra tay giết người.

Cho nên, lần này cậu sẽ chết như thế nào?

Tống Thanh Thời chợt nhớ tới mình đã từng bị giết một lần...

Khi đó cậu chưa biết Việt Vô Hoan, cho nên chưa bị vận mệnh nhằm vào, mượn dùng sức mạnh của Hệ Thống, thuận lợi sống lại, mặc dù cậu không rõ tại sao Hệ Thống lại giúp mình.

Thế nhưng, tâm ma của An Long đã mất khống chế một lần, tức là có thể mất khống chế lần thứ hai. Hắn là tu sĩ Nguyên Anh mạnh nhất, còn có dòng máu bán ma, khát máu hiếu chiến, là quân cờ thích hợp nhất để Thiên Đạo điều khiển.

Cậu đã hoài nghi An Long từ trước.

Tám trăm năm quen biết, năm trăm năm giao tình, đã từng kề vai chiến đấu...

Tống Thanh Thời hiểu rõ tính cách An Long, hắn chán ghét trốn tránh, thích trực tiếp đối đầu, đối mặt với nguy hiểm truy sát, hắn sẽ chỉ càng đánh càng hăng, cho đến khi giết chết hết kẻ địch. Vạn Cổ Môn đã chọn phản bội hắn, An Long chắc chắn sẽ trở lại Tây Lâm, giết sạch phản đồ...

Nếu như Tây Lâm truyền đến tin tức của An Long, cho dù có là tin máu tanh, thì cũng không phải chuyện lớn.

Tây Lâm mất đi tin về An Long, mới là nguy hiểm nhất...

Vì như thế tức là tâm ma của An Long đã mất khống chế, hắn đã giết đỏ cả mắt rồi.

Người chết mới không có tin tức.

Khi lá thư mang theo cảnh báo của Diệp Lâm Tiên Quân gửi đến, Tống Thanh Thời đã hiểu. Đây là chiến thư An Long gửi tới mình, cũng là giờ chết vận mệnh đã sắp sẵn cho cậu, là Địa Ngục được chuẩn bị cho Việt Vô Hoan.

Cậu sẽ không bao giờ nhận thua.

Cậu muốn khiêu chiến vận mệnh của mình.

Cậu muốn dốc hết sức lực, thay đổi tương lai của Việt Vô Hoan.

...

Tống Thanh Thời vươn tay, hai đóa sen lửa đỏ và đen hiện lên trong không trung, chiếu sáng xung quanh.

An Long che đi đôi mắt đỏ ngầu, khó chịu với loại ánh sáng này, tư duy trở nên trì trệ, đang không ngừng bồi hồi giữa điên cuồng và tỉnh táo, cuối cùng không nhịn được bật cười ha hả.

Hắn phát hiện mình chưa từng thấy thực lực chân chính của Tống Thanh Thời, bây giờ hai người dốc hết sức đối đầu, hung hăng đánh một trận, cũng không uổng cho tình cảm nhiều năm qua.

Tống Thanh Thời nhân lúc hắn còn chút tỉnh táo, hỏi hắn: "Lúc ấy ở sơn trang Kim Phương, có phải ngươi cũng nhập ma?"

"Đúng." Cơ thể An Long dần biến đổi, hắn thống khổ cười nói: "Lúc ấy ta bị tâm ma khống chế, mất lý trí... Ta rất khổ sở, chỉ mong ngươi sẽ lừa ta, chỉ cần một chữ 'thích' thôi, dù là cho ta một ảo giác mỹ lệ cũng được, để tâm ma có thể bị đẩy lùi, từ bỏ sát ý. Thế nhưng, ngươi lại từ chối. Ngươi chán ghét ta đến vậy ư, thà chọn cái chết cũng không chịu nói dối, để ta thoát khỏi thống khổ sao?"

Tống Thanh Thời suy nghĩ: "Không thể, thích là thích, không thích là không thích, ta không thể nói dối ngươi."

Hô hấp của An Long trở nên dồn dập, thần chí của hắn đã bị ma tính xâm nhập: "Thanh Thời, ta rất hận ngươi..."

Tỏa Tình của Việt Vô Hoan đè nén tình yêu, Tỏa Tình của hắn đè nén hận thù và sát ý.

Dòng máu ma quỷ, trời sinh không hiểu tình cảm, chỉ có giết chóc và dục vọng tham lam.

Hắn ép buộc mình phải học, phải hiểu, phải tôn trọng.

Hắn thật lòng muốn trở thành con người thực thụ, nhưng hắn thất bại rồi.

Tống Thanh Thời từng đưa hắn đến chỗ Từ Bi Đại Sư học cách làm một con người, thế nhưng hắn chẳng thấy nổi chút tính người nào trên những đứa trẻ kia, chúng hoàn toàn không hiểu thiện ác, chỉ là trở thành một con rối nghe lời, dựa theo quy củ mà đi. Khi xảy ra phong ma đại chiến, hắn tận mắt nhìn thấy Từ Bi Đại Sư bị trọng thương, ma tính phát tác, hóa thành ma vật đáng sợ, sau đó bị xem như kẻ địch mà giết chết. Khi kết thúc, tất cả mọi người còn cho là lão bị ma vật làm hại, bái tế lão là anh hùng, thật sự là nực cười vô cùng.

Từ Bi Đại Sư chết đi, những đồ đệ còn lại của lão cũng dần lộ ma tính, cuối cùng bị tiêu diệt.

Ma chung quy vẫn là ma, nào có tính người?

Hắn chỉ cần giết chóc...

Con ngươi An Long đã biến thành dựng đồng kinh khủng, hắn mất đi toàn bộ tình cảm của loài người, hoàn toàn hóa thành ma vật. Hắn huýt một tiếng không có âm thanh, trong rừng rậm lập tức vang lên tiếng côn trùng loạt soạt, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng gần.

Tống Thanh Thời liếc nhìn xung quanh, trong nháy mắt, Hồng Liên Huyền Hỏa dấy lên, che trời lấp đất đốt cháy toàn bộ rừng rậm, nhiệt độ cực cao, ngăn chặn thế tấn công của bầy cổ trùng, trong không khí tràn ngập mùi khét lẹt.

Cậu đứng trên Hồng Liên Huyền Hỏa, từ trên cao nhìn xuống ma vật dưới đất, làm một pháp ấn.

Dưới chân An Long duỗi ra vô số cánh tay, đó là những độc ngẫu được giấu dưới lòng đất, trên cơ thể còn những mũi may đường khâu, giống như búp bê vải bò ra từ Địa Ngục gắt gao quấn lấy mục tiêu, chúng mang theo đủ loại độc tố, bắt lấy cơ thể hắn. Thân thể An Long biến ra lớp vảy thật dày, ngăn chặn sự xâm lấn của độc tố, hắn vung cái đuôi bọ cạp, xé đứt từng cánh tay xanh trắng, sau đó vọt về phía Tống Thanh Thời.

Hắn không cần biết Tống Thanh Thời có bao nhiêu quân bài, hắn chỉ cần biết Tống Thanh Thời không giỏi cận chiến là đủ.

Kết giới phòng ngự và pháp trận tràn ra trên không trung, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

An Long cười lạnh vươn móng vuốt ra, xé mở kết giới, nhào về phía mục tiêu trước mắt. Nhưng, Tống Thanh Thời đột nhiên biến mất, thay vào đó là vô số cánh bướm màu đen, mang theo kịch độc, ùn ùn bay về phía hắn. An Long nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng vẫn bị độc phấn rơi trên mặt, ăn mòn ra từng vết thương trên lớp vảy, sau đó rót chất độc vào.

Hắn hung hăng dùng móng vuốt xé toạc đi những chiếc vảy bị nhiễm độc, ngăn chặn sự xâm nhập của độc tố, những chiếc vảy mới ngay lập tức mọc ra, bao trùm lấy vết thương ban đầu. Sau đó cái đuôi hung hăng quất về một phía không có bóng người, đánh tan trận pháp ẩn núp của Tống Thanh Thời, khiến cậu phải lộ mặt.

"Tìm được rồi." An Long khàn giọng nói.

Tống Thanh Thời lau đi vết máu trên khóe miệng, cười, ném xuống mặt đất một đóa sen lửa màu đen nho nhỏ.

Đột nhiên, mặt đất phát nổ, là độc ngẫu mai phục trong đất kích hoạt tấn công tự bạo, ngay sau đó, từng con nổ tung, bắn ra tầng tầng lớp lớp kịch độc, phá hủy cả khu rừng. Tất cả cây cối bị ăn mòn thành nọc độc màu đen, mọi sinh vật bị tiêu diệt, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, sâu mấy chục mét, mai táng hết thảy, trong không khí ngập ngụa sương độc, tràn vào hơi thở, tràn vào làn da, tràn vào từng ngóc ngách trên cơ thể.

Bụi bặm tan đi lộ ra cơ thể của An Long, hắn dùng vảy giáp cứng rắn bao bọc bản thân, bảo vệ những bộ phận quan trọng, tránh đi hầu hết tổn thương, nhưng độc tố vẫn ngấm vào cơ thể hắn, ảnh hưởng tới hành động, khiến cảm giác của hắn dần trở nên trì trệ. Hô hấp của hắn có chút nặng nề, thế nhưng cảm xúc lại càng lúc càng hưng phấn.

Đây là niềm sung sướng khi chiến đấu...

Đây là một đối thủ đáng để giết chết...

Hắn đứng dậy, lao về phía mục tiêu, rồi ngay sau đó biến mất trên không trung, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Tống Thanh Thời, nặng nề đấm một phát vào bụng cậu. Tống Thanh Thời bị đánh bay ra ngoài, cho dù có pháp y cao cấp bảo vệ, xương sườn cậu vẫn bị gãy, Nguyên Anh trong đan điền chấn động chực vỡ, càng lúc càng nguy hiểm.

Tống Thanh Thời khó khăn đứng dậy, cậu đã biết từ lâu, thứ mạnh nhất ở An Long không phải là cổ trùng, mà là xương cốt trời sinh để chiến đấu. Hắn có được thể chất mạnh nhất và bản năng chiến đấu, có thể dễ dàng nhìn thấu tất cả sơ hở, tìm được nhược điểm thích hợp để tấn công.

Cậu mạo hiểm bỏ một lớp phòng ngự, chỉ để hoàn thành dấu ấn của Hắc Tử Điệp trên người hắn.

Những con bướm màu đen nhao nhao tụ lại, tấn công kẻ địch bị đánh dấu.

An Long liếc nhìn bầy bướm, lần nữa làm động tác huýt sáo không có tiếng, vô số bướm mặt quỷ như gió cuốn lao tới, hung hãn không sợ chết xông qua kết giới rực lửa, kết thành đàn nhào về phía bầy bướm màu đen. Từng con rồi từng con chết, thi thể chất đống thành núi, nhưng cũng mang đi lớp phấn độc của Hắc Tử Điệp, tiêu hao chất độc trong cơ thể chúng, khiến chúng mất đi khả năng tấn công.

Tống Thanh Thời ý thức được nguy cơ, khắp người dâng lên U Minh Huyền Hỏa, muốn thiêu chết kẻ địch đang lại gần.

Nhưng, đuôi bọ cạp bỗng vút tới, đâm xuyên bụng cậu, đóng cậu lên vách đá.

An Long chậm rãi bước ra từ bầy bướm mặt quỷ: "Bắt được ngươi rồi."

Tống Thanh Thời nắm chặt cái đuôi bọ cạp đang đâm ở bụng, thở hổn hển, cậu biết hiện giờ không thể rút cái thứ vũ khí này ra được, sẽ khiến cơ thể mất nhiều máu. May mà trước khi khai chiến cậu đã ăn sẵn thuốc giảm đau liều cao, khống chế phần lớn đau đớn ở mức độ có thể chịu đựng, để giữ cho đầu óc luôn tỉnh táo.

An Long chậm rãi đi tới, vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên mặt cậu, muốn lau đi vết máu trên đó.

Đầu ngón tay truyền đến đau đớn kịch liệt, hắn cảm giác như mình vừa chạm phải lò lửa nóng rực, thiêu cháy lớp vảy cứng rắn, da tróc thịt bong, tỏa ra một mùi khó ngửi. Đau đớn mãnh liệt khiến hắn có vài giây tỉnh táo, từ đôi mắt đỏ thẫm chảy xuống hai dòng lệ máu, hắn khàn giọng hỏi: "Vì sao?"

Vừa dứt lời, hắn lại không nói được nữa.

Tình cảm là thứ ngọt ngào tốt đẹp nhất trên đời, cũng là thứ tàn nhẫn nhất.

Không theo một đạo lý nào hết.

"Thanh Thời, ta không muốn giết ngươi." Hắn nhìn người trước mắt, lần nữa tuyệt vọng cầu xin: "Ta van ngươi, chỉ cần một câu 'thích' thôi, dù là nói dối cũng được, để tâm ma buông tha ta, cũng buông tha ngươi."

Thứ âm thanh như ảo giác không ngừng rít gào trong đầu, phát ra tín hiệu giết chóc, ăn mòn ý chí của hắn, chỉ có giết chết người trước mắt hoặc là có được thứ mình muốn thì hắn mới có thể thoát khỏi bộ dáng xấu xí này, giải thoát khỏi khổ đau.

Hắn không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa.

Tống Thanh Thời ngẩng đầu, khẽ nói: "Vô dụng thôi."

Cùng một tình huống, cùng một lời cầu xin, rốt cuộc khiến cậu nhớ lại chuyện đã xảy ra ở sơn trang Kim Phượng.

"Giả chung quy vẫn là giả, không thể thành thật." Tống Thanh Thời khó khăn thở dốc, nói cho hắn biết đáp án chính xác: "Ta không thể lừa ngươi. Ngươi là thiên tài cổ trùng mà ta thưởng thức, đã từng là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi rất tốt, đã giúp ta rất nhiều... Thế nên... Ta tuyệt đối không thể dùng những lời dối trá đó để lừa gạt trái tim ngươi, như vậy là sỉ nhục tình cảm của ngươi..."

An Long sững sờ nhìn cậu, như thể lần đầu quen biết.

Nước mắt Tống Thanh Thời chảy xuống, cậu cười nói: "Ta cũng bắt được ngươi rồi."

Từ đầu đến cuối, cậu đã đợi một cơ hội như vậy, dùng đuôi bọ cạp kết nối hai người, dù là ai cũng không thể thoát được.

Cuối cùng An Long cũng hiểu, cái chết mới là nơi tốt nhất hắn thuộc về.

Hắn cười, cúi đầu xuống, ôm thiếu niên đẫm máu vào trong ngực dù cho mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều đang bị đốt cháy, chỉ để đổi lấy vài giây tỉnh táo; hắn nhẹ nhàng in lên vầng trán ấy một nụ hôn, bờ môi bị đốt cho sưng phồng lở loét, gần như không nhìn ra được hình dạng ban đầu nữa, chỉ vì phút tiễn biệt cuối cùng.

Cái ôm đớn đau nhất thế gian, cũng là nụ hôn đau đớn nhất, hắn đều cam tâm tình nguyện.

Hai đóa sen đỏ và đen trên không trung cưỡng ép hòa vào làm một, hóa thành ánh vàng chói lọi, tỏa ra hơi thở của tử vong.

An Long dịu dàng cúi đầu, dựa vào Tống Thanh Thời, để cậu đẩy đóa sen chết chóc đó vào trong lồng ngực mình.

Hoa sen trong nháy mắt nổ tung, phá tan lớp vảy cứng rắn, chọc thủng lồng ngực, toàn bộ ngũ tạng lục phủ đều bị phá hủy, máu tươi bắn ra bốn phía, có muốn ngăn như thế nào cũng không nổi, nhanh chóng nhuộm đỏ đất cát, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

Hóa ra, máu của bán ma cũng là màu đỏ.

Tiếng thì thầm trong đầu gần như hóa thành còi báo động điên cuồng, biển ý thức trở nên hỗn loạn, hắn cảm giác cơ thể đang bị cưỡng chế chữa trị từng chút một, tước đoạt quyền lợi được chết của hắn. Đây là chuyện vi phạm quy tắc của đất trời, cơ thể hắn đã bị cải tạo thành vô cùng kì quái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

An Long có chút lo lắng và bối rối.

Đuôi bọ cạp bị cắt đứt, Tống Thanh Thời khẩn cấp xử lý vết thương, dùng kim châm và dược vật ngăn máu chảy.

Cậu chậm rãi bò về phía An Long, kiểm tra sự biến hóa không hợp với lẽ thường trên cơ thể hắn, xác định phán đoán của mình --- Vận mệnh lựa chọn An Long làm quân cờ, phải dùng hắn để hủy diệt Việt Vô Hoan, cho nên không cho phép hắn chết ở trong tay mình.

Không có may mắn, chỉ có thể cưỡng chế giết chết hắn.

"Đừng sợ." Tống Thanh Thời nhẹ giọng an ủi: "Chết cũng không phải thật sự kết thúc, mà là khởi đầu mới."

Công Đức Kim Quang trong bức tranh rất ấm áp.

Nó không phải muốn cho cậu nhìn thấy một lần rồi lại một lần chết trong đau đớn, mà là muốn cho cậu thấy một lần rồi lại một lần cơ hội tân sinh. Nếu như cái chết mà Thiên Đạo đã an bài không thể tránh khỏi, vậy thứ cậu muốn làm là trước khi chết tranh thủ thời gian, cho Việt Vô Hoan đầy đủ nhắc nhở và hứa hẹn, chuẩn bị đầy đủ cho mình, sau đó chờ đợi lần luân hồi mới bắt đầu.

Phượng Hoàng niết bàn, hướng tử nhi sinh*...

*Tồn tại là hướng về cái chết, chết để được sinh ra

Đây mới là câu trả lời chính xác mà bức tranh muốn nói.

An Long nhìn vẻ bình tĩnh của cậu, dần ổn định sự hỗn loạn trong lòng.

Tống Thanh Thời khó khăn lấy ra viên Nguyên Anh nứt vỡ trong cơ thể, tu sĩ Nguyên Anh tự bạo có thể hủy diệt tất cả sinh vật trong phạm vi trăm dặm, cậu hủy diệt chính mình, hủy diệt An Long, hủy diệt toàn bộ bí cảnh, hủy diệt tất cả mọi thứ.

Mỗi một vết nứt trên Nguyên Anh đều là biểu tượng cho việc đạo tâm vô tình đã rung động.

An Long nhìn hồi lâu, cuối cùng hỏi một vấn đề hắn đã muốn biết từ rất lâu về trước: "Thanh Thời, ngươi có hối hận không? Ngươi cứu ra từ trong đầm lầy hôi thối một con sói mắt trắng xa lạ, nó xấu xí vô cùng, vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn... Hại ngươi hết lần này tới lần khác..."

Tống Thanh Thời suy nghĩ, lắc đầu: "Ta chưa từng hối hận."

An Long không dám tin, hỏi cậu: "Vì sao?"

Tống Thanh Thời cười nói: "Nếu như không cứu ngươi, trên đời này làm gì có Cổ Vương tài năng tuyệt thế? Làm sao có chiến thần kiêu ngạo không chịu khuất phục? Quãng thời gian cùng nhau đi phiêu lưu ấy... Thật sự rất vui..."

Cậu ngừng lại, chợt nhớ tới bức tranh trong trí nhớ, bên người Phượng Hoàng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một con Hắc Long to lớn mạnh mẽ khí phách vô cùng.

Hắc Long thích khiêu khích Phượng Hoàng, sau đó cả hai đánh nhau trong đám mây, đánh đến khi đất trời tối tăm, đánh xong lại làm hòa, cùng sóng vai bay đi... Như thể, bằng hữu cực kỳ thân thiết.

Tống Thanh Thời vì thế mà hâm mộ vô cùng.

Trên mặt An Long có lớp vảy màu đen, trong mắt là dựng đồng, nhưng dần dần, hắn trở nên trùng khớp với bóng dáng Hắc Long trong trí nhớ của cậu. Hắc Long đã bị nhổ đi vảy rồng, rút mất gân rồng, hóa thành quái vật xấu xí, mất đi hào quang của chính mình, mất đi tất cả kiêu ngạo, thế nhưng hắn vẫn đang giãy giụa, đang phản kháng, thà rằng chết đi cũng không muốn lưu lạc thành quân cờ bị vận mệnh điều khiển.

Tống Thanh Thời cẩn thận quan sát, càng nhìn càng chăm chú.

An Long dùng tay chặn ánh mắt chăm chú của cậu, sợ hãi nói: "Đừng nhìn ta, ta là quái vật."

Tống Thanh Thời: "Đừng sợ, đây không phải là dáng vẻ chân chính của ngươi."

An Long hỏi: "Vậy ta chân chính nên như thế nào?"

Tống Thanh Thời nghĩ đến Hắc Long luôn làm bạn với Phượng Hoàng, bay trên chín tầng trời: "Đại khái là rất tuấn tú."

"Vớ vẩn." An Long không khỏi bật cười, tiếng cười động đến vết thương trên lồng ngực, đau đớn nhưng cũng thật vui sướng, hắn lớn tiếng nói: "Giết ta đi, nếu không chỉ cần còn một hơi thở, chắc chắn ta sẽ giết ngươi và Việt Vô Hoan..."

Thanh âm trong đầu càng lúc càng trở nên bén nhọn, dường như cơ quan của nó sắp bị phá hủy, phát ra từng tiếng ù ù nguy hiểm.

An Long nhìn cậu, nhẹ giọng nói lời tạm biệt: "Nếu như còn có thể gặp lại, sẽ không có lần thứ ba."

Tống Thanh Thời cười gật đầu: "Ta tin ngươi."

Nguyên Anh dần dần vỡ vụn, sắp xé mở sắp đặt của vận mệnh.

...

Bỗng nhiên, tiếng cảnh báo điên cuồng vang lên.

Một lỗ đen kỳ quái xuất hiện trên không trung, nuốt chửng cả người cậu, ngăn chặn vụ nổ Nguyên Anh.

Trong hư không truyền đến tiếng Hệ Thống hỗn loạn, không ngừng lặp đi lặp lại, như thể trúng virus, tốn quá nhiều năng lượng, sắp sụp đổ:

"Nhiệm vụ giả Tống Thanh Thời, số lần thất bại: 1."

"Nhiệm vụ giả Tống Thanh Thời, số lần thất bại: 1350."

"Nhiệm vụ giả Tống Thanh Thời, số lần thất bại: 1."

"Nhiệm vụ giả Tống Thanh Thời, số lần thất bại: 1350."

"Nhiệm vụ giả Tống Thanh Thời, số lần thất bại: 1."

"Nhiệm vụ giả Tống Thanh Thời, số lần thất bại: 1350."

"Sửa đổi kịch bản, phái ra nhiệm vụ giả."

"Sửa đổi kịch bản, phái ra nhiệm vụ giả."

"..."

Tống Thanh Thời biến mất trong lỗ đen, chỉ kịp để lại một câu cuối cùng với An Long: "Đừng giết Vô Hoan, ngươi sẽ hối hận!"

An Long giãy giụa muốn đứng dậy ngăn lại, thế nhưng vết thương ảnh hưởng tới hành động của cơ thể, cuối cùng vẫn chậm nửa bước. Hắn trơ mắt nhìn Tống Thanh Thời bị trọng thương bỗng biến mất một cách kì lạ như vậy, đầu óc hỗn loạn, nghĩ mãi cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Hắn thử mò mẫm trong không khí, lại không cảm nhận được bất cứ thứ gì.

Không có dao động của pháp thuật, cũng không có dấu vết của tà thuật.

Hắn cảm giác hơi thở của Tống Thanh Thời cứ thế bị thế giới xóa đi, như thể chưa từng tồn tại.

Thân thể đang ma hoá dần dừng lại, hắn khôi phục dáng vẻ của con người.

Loại chuyện này trước kia cũng đã xảy ra, là khi Tống Thanh Thời chết.

An Long ngơ ngác ngồi tại đó, đến khi tất cả vết thương trên cơ thể đều đã lành, hắn vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

Tiếng thì thầm trong đầu yếu ớt hơn trước nhiều, nó vẫn đang không ngừng lải nhải:

"Hắn, hắn nói dối..."

"Đừng, đừng tin, ngươi sẽ không hối hận..."

"Là, là ta cứu ngươi."

"Mau, mau đến Dược Vương Cốc, giết Việt Vô Hoan."

"..."

An Long ngồi thật lâu, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đứng dậy.

Hắn lê bước chân nặng nề, từng bước một đi về phía Dược Vương Cốc.
Bình Luận (0)
Comment