Bàn Về Một Nghìn Cách Cải Tạo Tra Nam

Chương 53

Sở Tuy nghe vậy, nhất thời nghi ngờ mình nghe nhầm. Anh nhìn Arnold với vẻ mặt kỳ quặc, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải cậu đã bị đổi mất linh hồn, ngạc nhiên hỏi: "Đau?"

Câu hỏi này của Sở Tuy hơi thừa, ai bị dao cứa vào cũng sẽ đau, không đau thì chỉ có người chết.

Arnold nghe vậy, cúi đầu nhìn tay mình đang bị nắm lấy, rồi ngước lên nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Sở Tuy. Đầu ngón tay dính máu hơi run lên, nhưng không trả lời câu hỏi của anh. Giọng cậu vẫn luôn trầm lắng và lạnh nhạt, như mặt hồ xanh biếc trong rừng sâu, trong suốt nhưng không nhìn thấy đáy.

"...Nếu đau, ngài sẽ để ý sao?"

Nếu Sở Tuy để ý, thì sẽ là đau. Nếu không, cho dù đau đến chết cũng chẳng có ý nghĩa.

Sở Tuy cảm thấy cuộc đối thoại lúc này có chút kỳ lạ. Anh nghiêng đầu tránh ánh mắt cậu, quyết định lờ đi vấn đề, sau đó kéo Arnold ra khỏi bếp. Vừa lúc thấy robot làm việc nhà đang chạy loạn trong phòng khách, anh giơ chân chắn đường nó: "Này, hộp thuốc ở đâu?"

Robot làm việc nhà nghe vậy, đèn đỏ trên thân lóe sáng như đang suy nghĩ, sau đó ôm lấy chân Sở Tuy mà cọ cọ hai lần: "Rác, rác, tôi yêu rác."

Phì, mày mới là rác!

Sở Tuy bực bội rút chân ra, định mở miệng, thì đột nhiên nghe thấy giọng trầm thấp của Arnold: "Hùng chủ, tôi không sao đâu, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Chỉ là một vết thương nhỏ, máu đã bắt đầu đông lại. Nhờ khả năng hồi phục vượt trội của trùng cái cấp S, chưa đến nửa ngày vết thương sẽ bắt đầu đóng vảy, sau đó lành lại như cũ.

Sở Tuy nghe vậy theo phản xạ nhìn tay cậu. Quả nhiên thấy máu đã ngừng chảy, anh phản ứng chậm hơn một nhịp, thả tay cậu ra: "Vậy thì... tìm miếng băng quấn lại một chút nhé."

Trong lòng anh cứ cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ không tan biến. Nói xong, anh quay lại ghế sô pha ngồi xuống, rồi với tay lấy một quả táo từ đĩa trái cây, vô thức cắn một miếng. Arnold im lặng không nói, theo ý của Sở Tuy, lấy hộp thuốc từ tủ lưu trữ ra, băng bó qua loa vết thương, sau đó chuẩn bị quay lại bếp làm tiếp, nhưng lại nghe Sở Tuy nói: "Tôi không đói."

Arnold khựng lại, nhìn quả táo trong tay anh đã bị ăn một nửa, giọng bình tĩnh nói sự thật: "Ngài đói rồi."

Sở Tuy "rắc" một tiếng cắn một miếng táo nữa rồi ném hạt táo vào thùng rác, lần này ném trúng: "Tôi ăn táo no rồi."

Không giống như trùng tộc thẳng thắn, anh là một người kiêu ngạo, ngay cả một lời quan tâm cũng khó nói ra miệng, chỉ biết vòng vo nói không đói. Có một số chuyện nghĩ không thông thì dứt khoát không nghĩ nữa, cuộn mình trong vỏ ốc bình yên sống qua ngày, ăn no thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, rất phù hợp với phong cách nhất quán của Sở Tuy.

Arnold hơi nheo mắt, vô thức tháo lớp băng vừa quấn trên ngón tay ra, sau đó lặng lẽ tiến lên, một chân quỳ lên ghế sô pha: "Hùng chủ."

Cảm giác thấy ghế sô pha bên cạnh hơi lún xuống, một bóng tối bao phủ trước mắt, mắt Sở Tuy giật giật: "Hửm?"

Arnold đột nhiên mỉm cười: "Ngài đối với tôi rất tốt..."

Nhưng nếu đối với các trùng cái khác cũng tốt như vậy, thì đó không phải là chuyện đẹp đẽ gì.

Sở Tuy không hiểu được hàm ý chưa nói hết của cậu, đầu ngón tay gõ nhịp trên đầu gối, chống cằm, có chút thầm thắc mắc. Anh đối xử với Arnold tuy không tệ, nhưng dường như vẫn còn cách "rất tốt" một chút, câu này nghe mà anh tự dưng cảm thấy hơi hổ thẹn.

Sở Tuy vốn mặt dày, hiếm khi hơi xấu hổ. Đang định nói gì, Arnold bỗng giơ tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán anh. Đầu ngón tay lạnh như băng của cậu làm Sở Tuy rụt lại một chút, nhướng mày hỏi: "Cậu lạnh lắm à?"

Arnold không trả lời ngay. Cậu một tay nâng mặt Sở Tuy lên, đôi mắt xanh trong suốt lúc này nhìn sâu thẳm hơn, giọng nói vẫn ấm áp như thường lệ: "Hùng chủ đã đồng ý với chủ nhiệm Lekin chưa?"

Sở Tuy không theo kịp sự nhảy cóc trong câu chuyện của cậu: "Cái gì?"

Arnold: "Chuyện đón thêm trùng cái làm thị thiếp ấy."

Sở Tuy nghe vậy cuối cùng cũng phản ứng lại. Thảo nào Arnold từ lúc trở về đã kỳ lạ, mất tập trung như vậy. Hóa ra là vì chuyện này. Quả nhiên, bất kể là con người hay trùng tộc, đều khó tránh khỏi cái mô-típ tranh giành tình cảm này.

Tranh giành tình cảm...

Bốn chữ này đặt trên người Arnold, dù thế nào cũng thấy không liên quan. Sở Tuy liếc nhìn cậu với ý vị khó hiểu, dừng lại vài giây rồi cố ý trả lời nước đôi: "Có lẽ vậy, vẫn đang cân nhắc."

Nói xong, anh kéo Arnold vào lòng, ngón tay út dài khẽ vuốt vài sợi tóc bạc của đối phương, cố tình bóng gió: "Dù sao đế quốc đã ghép đôi cho tôi một trùng cái như cậu thế này rồi, chắc chắn thị thiếp cũng sẽ không kém cậu bao nhiêu. Cậu nói có phải không?"

Mấy sợi tóc rủ xuống trước mắt, lông mi của Arnold khẽ run không kiểm soát được. Cậu không ngờ lý do Sở Tuy muốn nạp thị thiếp chỉ đơn giản như vậy, ngẩng đầu nhìn anh, giọng mang theo vài phần cố chấp: "Nhưng ngài không thể đảm bảo rằng mỗi trùng cái đều hợp ý ngài, đúng không?"

Không ngờ Sở Tuy lắc đầu: "Không, đều là do đế quốc phân phối mà. Cậu đã hợp ý tôi rồi, trùng cái mới chắc cũng không kém bao nhiêu."

Arnold theo phản xạ đáp: "Đó là vì..."

Vừa nói ra, cậu đột nhiên nhận ra gì đó, lập tức im bặt. Tai Sở Tuy hơi động, ngay lập tức nhìn sang, truy hỏi: "Vì cái gì?"

Arnold hành sự luôn cẩn thận, kín kẽ, có lẽ cậu cũng không ngờ mình lại lỡ lời. Nhìn vào ánh mắt của Sở Tuy, cậu hơi ngừng một chút, rồi giải thích: "Chỉ là tình cờ mà thôi..."

Sở Tuy thấy cậu không chịu nói thật, chán nản buột miệng: "Vậy thì cưới thêm vài người nữa, bốn năm người, sáu bảy người, biết đâu lại có thêm sự tình cờ nào nữa. Cậu nói đúng không?"

Nói xong, anh mở quang não lên xem danh sách Chủ nhiệm Lekin gửi. Trong đó toàn là các trùng cái độc thân, thậm chí còn kèm theo ảnh chụp. Dịu dàng, đáng yêu, năng động, nhìn qua còn hoành tráng hơn cả hoàng đế chọn phi, các trùng cái có tỷ lệ phù hợp cao với anh đều được xếp lên đầu danh sách.

Thế nhưng, Sở Tuy mới nhìn qua đã thấy sởn da gà. Tại sao trùng cái có tỷ lệ phù hợp với anh đều là những quân trùng cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, chiều cao vượt cả anh, nắm đấm to như cái bát? Rõ ràng Arnold mảnh mai, xinh đẹp, phong cách chênh lệch cũng quá nhiều rồi!

Đang do dự xem có nên tiếp tục lướt xuống hay không, quang não của anh đột nhiên bị Arnold tắt đi, đồng thời bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: "Những tỷ lệ phù hợp đó đều là giả."

Hả?

Sở Tuy nghe không rõ: "Cái gì là giả?"

Arnold lặng lẽ nhìn anh, tháo quang não trên cổ tay Sở Tuy xuống một cách kín đáo rồi ném sang bên cạnh. Cậu dừng lại một chút, lặp lại: "Những tỷ lệ phù hợp đó đều là giả..."

"Các sĩ quan cấp cao nếu có trùng đực trong lòng, có thể tự điều chỉnh tỷ lệ phù hợp trong hệ thống. Như vậy sẽ tăng cơ hội được chọn."

Quân trùng là lực lượng nòng cốt của đế quốc, họ có quyền ưu tiên tuyệt đối trong việc tìm bạn đời. Chỉ cần có địa vị cao, hậu thuẫn mạnh mẽ, hoặc sở hữu đủ quân công và tài sản, đều có thể tự điều chỉnh tỷ lệ phù hợp với trùng đực. Đây được coi là một đặc quyền đặc biệt.

Arnold nói xong, ngẩng lên nhìn Sở Tuy. Ban đầu cậu nghĩ anh sẽ rất ngạc nhiên, nhưng không ngờ anh chỉ hơi nhướng mày, sau đó vuốt cằm suy tư: "Nói vậy, cậu cũng điều chỉnh tỷ lệ phù hợp với tôi à?"

Arnold: "..."

Tự lấy đá đập vào chân mình, chắc là như thế này đây.

Arnold khi đó vì huyết mạch bạo loạn nên buộc phải rút khỏi tiền tuyến, điều chuyển đến Quân đoàn số Bốn làm văn chức. Khi ấy, gia tộc lại có ý muốn gả cậu và em trai Dick vào nhà Capet để trở thành trùng quân và thị thiếp.

Danh tiếng nhà Capet vang xa, dù trong số các trùng đực cũng thuộc loại tệ nhất. Arnold chỉ cần gặp vài lần trong yến tiệc là đã biết gã đúng như lời đồn, hung bạo thành tính.

Khi chưa hiểu rõ thì không nảy sinh ý niệm gì, nhưng sau khi hiểu rõ rồi thì càng không thể có chút ý nghĩ nào.

Arnold từng giống như Alvin, chỉ muốn dùng máu của mình tô thắm chiến trường, trở thành một chiến binh rồi chết đi theo cách mà một chiến binh nên có. Nhưng lúc ấy, khi cậu cứu Sở Tuy ngoài hoang dã, vô tình biết được anh không có thân phận cũng không có bối cảnh, sẽ được đế quốc sắp xếp ghép đôi, trong một khoảnh khắc không rõ lý do, cậu đã điều chỉnh tỷ lệ phù hợp của mình với anh.

Chủ nhiệm Lekin chính là người xử lý việc này.

Arnold xuất thân quý tộc, lại là thiếu tướng trẻ nhất của đế quốc, chiến công hiển hách. Để hoàn thành chuyện này không khó, vì thế cậu thuận lợi cùng Sở Tuy tổ chức nghi thức ghép đôi, trở thành trùng quân của anh.

Đến tận bây giờ, Arnold cũng không thể nói rõ lý do tại sao cậu lại làm như vậy lúc trước. Cậu không biết Sở Tuy có để tâm chuyện này không, cũng không nhìn ra được cảm xúc của anh. Đầu ngón tay cậu vô thức siết lại, rồi quỳ gối trên mặt đất, nghiêng người cúi đầu: "Rất xin lỗi, tôi thực sự đã tự ý điều chỉnh độ tương hợp của tôi và ngài..."

Cậu cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Từ góc độ của Sở Tuy, anh chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng gầy gò của Arnold, cùng những vết roi chằng chịt ẩn hiện dưới cổ áo sơ mi. Trên làn da trắng nhợt lạnh lẽo, những vết sẹo này trông vô cùng dữ tợn.

Sở Tuy cũng không đến mức tức giận. Dù sao, nếu không cưới Arnold, anh cũng sẽ phải cưới một trùng cái khác. Nói thẳng ra, Arnold trong số các trùng cái, chắc chắn thuộc loại xuất sắc hàng đầu. Dù cho sống trong hoàn cảnh trùng cái đông đảo hơn trùng đực rất nhiều, cậu vẫn luôn có thể dễ dàng tìm được một hùng chủ. Ở một khía cạnh nào đó, thực ra người được lợi chính là anh.

Chỉ là anh không hiểu, tại sao Arnold lại làm như vậy.

Sở Tuy điều chỉnh lại tư thế, một chân khẽ gập, tay chống cằm quan sát Arnold trong chốc lát, sau đó vỗ vào vị trí bên cạnh mình, nói hai chữ: "Qua đây."

Arnold nhìn Sở Tuy một cái, khó mà phân biệt được cảm xúc ẩn giấu trong giọng nói của anh. Cậu im lặng một lúc, sau đó đứng dậy khỏi mặt đất. Nhưng chưa kịp chuẩn bị, cậu đã bị Sở Tuy kéo vào lòng. Chỉ nghe anh nhíu mày nói: "Chậm chạp quá."

"Hùng chủ..."

Dựa vào vòng tay quen thuộc, mí mắt của Arnold hơi run rẩy. Cậu không kìm được mà ôm lấy eo Sở Tuy, sau đó từ từ siết chặt hơn. Lực mạnh đến mức vết thương trên tay cũng bị nứt ra, như thể cậu đang cố nắm giữ thứ gì đó sắp vụt mất. Giọng cậu trầm thấp, cố chấp hỏi lại câu hỏi khi nãy: "Ngài thực sự muốn cưới trùng thị sao?"

Sở Tuy cảm nhận được cơ thể Arnold căng cứng thông qua lớp quần áo. Anh cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang ôm lấy mình của cậu, dùng một chút lực để gỡ tay cậu ra. Lúc này, anh mới nhận thấy đầu ngón tay của Arnold đang rỉ máu. Theo bản năng, anh đưa tay cậu lên môi, liế.m sạch vết máu, rồi mới nói: "Không cưới."

Cưới gì chứ, một người đã đủ mệt rồi, thêm vài người nữa chắc anh giảm thọ mất.

Nhiệt độ ấm áp từ đầu ngón tay lan tỏa, làm dịu đi cảm giác đau nhói sắc bén kia. Arnold ngẩn người nhìn Sở Tuy, dường như không thể tin được lời anh vừa nói. Đôi mắt xanh biếc của cậu tràn đầy vẻ bối rối: "Ngài thực sự không cưới sao..."

Làm sao có chuyện trùng đực không cưới trùng thị chứ? Dù Sở Tuy có tốt đến mấy, Arnold cũng chưa từng nghĩ đến khả năng này.

Trùng cái quá nhiều, nhiều đến mức dù chết đi một nhóm cũng sẽ có lớp khác thay thế. Trùng đực lại quá ít, ít đến mức chỉ cần mất đi vài người, cũng đủ để ảnh hưởng lớn đến việc duy trì nòi giống của đế quốc.

Nhưng giờ đây, Sở Tuy lại nói rằng anh không cưới...

Sở Tuy gật đầu: "Không cưới."

Anh nắm lấy đầu ngón tay đang chảy máu của Arnold, đưa lên môi liế.m thêm một lần nữa. Lưỡi anh cảm nhận được vị mằn mặn thoảng mùi máu tanh nhè nhẹ, nhưng không hề khó chịu. Sau đó, anh nhìn Arnold, nửa đùa nửa thật: "Chỉ vì vậy nên cậu mới không vui à?"

Nghe thấy vậy, mắt Arnold hơi ửng đỏ. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ vùi mặt vào lồng ng.ực của anh. Một lúc lâu sau, giọng cậu khàn khàn, thấp giọng nói: "Cảm ơn ngài..."

Không cưới thêm nhiều trùng thị cũng không sao, cậu sẽ cố gắng thăng tiến thật nhanh, sau đó bảo vệ Sở Tuy thật tốt.

Sở Tuy cảm thấy cậu ngốc nghếch. Có mỗi chuyện nhỏ nhặt thế này, có đáng để cậu buồn bực không chứ? Anh vốn đã quen sống vô tư lự, không dễ dàng đồng cảm được với sự dè dặt thận trọng mà các trùng cái phải chịu đựng. Anh đưa tay nắm lấy cằm Arnold, cố ý trêu đùa, nheo mắt nhìn đôi mắt xanh biếc của cậu: "Chậc, những trùng đực khác có nhiều trùng thị như vậy, mà tôi chỉ cưới mình cậu có phải hơi lỗ không?"

Dù sao trước đây Arnold vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, cũng chẳng hiểu phong tình, hoàn toàn không phải gu của anh. Việc hai người có thể đến với nhau, phải nói là kỳ diệu.

Arnold nghe thấy lời anh, ngẩng lên nhìn anh một cái, lông mi khẽ run, rồi đột nhiên nghiêng người, hôn lên môi anh. Nụ hôn lần này khác hẳn những lần trước, không còn là những phản hồi dè dặt và nhạt nhẽo. Đây là một nụ hôn sâu và quấn quýt, như một tấm lưới dày đặc từ từ siết chặt, khiến người ta khó mà thoát ra được.

Sở Tuy cảm thấy khó thở, đẩy hai lần mới đẩy được Arnold ra. Anh hơi bất ngờ trước hành động của cậu, nhướn mày nhìn cậu, ánh mắt ngầm hỏi: "?"

Vì hành động vừa rồi, vài lọn tóc bạc của Arnold buông xuống, phủ hờ trên gò má. Hàng lông mi dài rợp bóng dưới đôi mắt xanh, như ánh trăng sáng dịu dàng. Nhưng giờ đây, ánh mắt cậu lại thấp thoáng ý tình khiến người ta rung động. Sống mũi thẳng tắp, gò má góc cạnh rõ nét, khiến gương mặt vốn lạnh lùng trở nên quyến rũ khác thường.

Môi Arnold đỏ au, cậu khẽ cúi đầu, lại đặt lên môi anh một nụ hôn thoáng qua. Nhưng khi Sở Tuy theo thói quen muốn đáp lại, cậu nghiêng đầu né tránh, không để anh chạm vào.

Đôi bàn tay dài của Arnold nhẹ nhàng đặt lên cổ họng anh, chậm rãi trượt xuống, mở bung một chiếc cúc áo, để lộ chút xương quai xanh trắng nõn. Cậu không nói gì, lại nghiêng người hôn nhẹ lên môi anh, hơi thở lượn lờ bên tai anh, giọng cậu thấp trầm: "Ngài không lỗ..."

Đối với trùng đực không thích mình, Arnold không biết tán tỉnh, cũng không hiểu cách làm họ vui vẻ. Nhưng đối với trùng đực mà cậu yêu, cậu có thể làm mọi thứ.

Arnold nghiêm túc như vậy, nhưng lại làm những hành động này, khiến cảm giác k.ích thích dâng lên mạnh mẽ. Sở Tuy nghĩ, đúng là không lỗ thật. Tìm một trùng cái vừa chính trực vừa đáng yêu như Arnold, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Arnold nhìn thấy Sở Tuy như đang ngẩn người, bèn khẽ cắn lên môi anh, khiến anh bừng tỉnh. Lúc này, Sở Tuy mới ý thức được rằng cả hai vẫn đang ở phòng khách, anh đứng dậy từ ghế sô pha, không báo trước mà bế Arnold lên. Cảm giác thử thử sức nặng, thấy mình vẫn có thể gánh được, anh thẳng tiến lên lầu.

"Hùng chủ—"

Arnold trợn to mắt vì hành động bất ngờ của Sở Tuy. Cậu vô thức nắm lấy vai anh, tim bỗng lỡ nhịp một cái. Đang định nói gì, lại nghe thấy anh trầm giọng nói: "Đừng động đậy."

Động nữa là ngã bây giờ.

Sở Tuy hiếm khi bế cậu như thế này. May mà Arnold người gầy, cũng không quá tốn sức. Còn về vấn đề cậu định hỏi khi nãy, Sở Tuy đã hoàn toàn quên mất. Hoặc có lẽ anh cho rằng chuyện này không quan trọng. Arnold vì sao lại muốn kết làm bạn đời với anh, việc này thực ra có rất nhiều lý do.

Ví dụ như vì anh đẹp trai quá.

Bình Luận (0)
Comment