Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chả mấy chốc đã nhá nhem tối, đoàn phim kết thúc công việc thuận lợi, Kiều Mạt rốt cuộc chờ được thời khắc chứng kiến kỳ tích đã mong ngóng cả ngày nay.

Cậu kéo Ô Mãn chạy về phòng từ sớm, điều kiện phòng của Kim Trăn tốt hơn Kiều Mạt rất nhiều, là một phòng xép, trong phòng ngủ kê một giường lớn hai mét, gian ngoài còn có một bộ sofa rộng rãi.

Vừa vào cửa, Kiều Mạt đã nói với Ô Mãn:

“Ô Mãn, biến ra một cái bàn hình trái tim ở đây, trên bàn bày hai bó hoa tươi, một chai rượu vang.”

“Trên giường biến ra một drap giường màu hồng, phủ kín cánh hoa hồng.”

“Gối này xấu quá đi, Ô Mãn, biến ra hoa văn nào vui vui dán lên đi, đúng rồi, tham khảo cái hình uyên ương nghịch nước ở nhà ta ý.”

“A, cả rèm nữa, ánh sáng phải mờ ảo chút, rèm đổi thành màu đỏ tía mê hoặc đi. Xong đi chuẩn bị một dàn âm thanh, rồi bật cái bài ‘Xe tăng Thái Lan’ gì gì ấy.”

*xe tăng Thái Lan: hình như tên đúng phải là Tình ca Thái Lan, “xe tăng (tǎnkè)” đọc gần giống “tình ca (qínggē)”. Link nghe thử: https://youtu.be/SwZMS-ISbH4

Ô Mãn: …

Đậu má, đừng thấy tôi là hệ thổ rồi tận dụng hết nấc vậy được không? Linh lực tu luyện mấy trăm năm chỉ để làm cái công việc này á? Long trợ lý?

Ô Mãn suy tư chốc lát, cẩn thận hỏi:

“Điện hạ, ngài đạt được những kỹ năng mới tâm đắc ấy từ đâu vậy?”

“Hả?” Kiều Mạt ngơ ngác ngẩng đầu, móc công lược yêu đương trong túi ra, đáp:

“Ngươi viết mà.”

Kiều Mạt nhanh chóng lật đến trang viết về giai đoạn xếp hình, giơ lên trước mặt Ô Mãn.

#bàn về công tác chuẩn bị trước khi xếp hình#

#làm cách nào để người yêu trải nghiệm đêm đầu tiên chuẩn đét#

#bữa tiệc tình sắc đầy đủ sắc hương vị#

#cuộc sống thường nhật của tui và anh bồ tui#

#mấy chuyện ấy giữa tui và anh xã tui#

#đam mê dạy dỗ nữ vương#

Giờ phút này Ô Mãn thực tình rất muốn biến thân rồi làm rùa đen rút đầu luôn, mọe nó, là mình viết thiệt hả trời?

Lúc ấy cảm thấy copy paste từ weibo sướng không thể tả, giờ mới biết cái gì gọi là tự làm tự chịu.

Kiều Mạt không cảm nhận được tâm trạng khóc chẳng ra nước mắt của Ô Mãn, cậu vẫn đang nghiêm túc ngâm cứu:

“Trong phạm vi thể lực có khả năng chịu đựng, có thể thử dùng công cụ SM thích hợp nhằm nâng cao thể nghiệm khoái cảm của song phương, gia tăng tình thú, ví dụ như trói, roi da, nhỏ sáp, vân vân… Ô Mãn, cái này làm như nào?”

Ô Mãn: …

No zuo no die why you cry. (Không làm đã chẳng chết, khóc lóc gì)

You try you die don’t ask why. (Mày làm mày chết, sao trăng cái giề)

Đại sư Ô Mãn tốn hơn nửa tiếng để giải thích với hoàng tử nhỏ rằng, phải biết chắt lấy tinh hoa, bỏ đi rác rưởi từ những điều trong công lược yêu đương, cần đứng trên độ cao triết học để xem xét vấn đề biện chứng, có thế mới tìm được phương thức công lược thích hợp với mình. Đồng thời, hắn không quên khéo léo gạt bỏ những sự thật rành rành mà mình viết quấy quá một cách vô trách nhiệm.

“Do vậy, tất thảy vật chất chuẩn bị đều là biểu hiện giả dối, hoa ngài chuẩn bị bây giờ và hoa Kim tổng nhìn thấy lúc quay về là hai đồ vật hoàn toàn bất đồng, thế giới vật chất luôn luôn thay đổi, thứ bất biến chính là tâm linh và tinh thần. Nên quan trọng là phải khiến Kim tổng cảm nhận được tình cảm ngài dành cho anh ta, sự đồng điệu của linh hồn mới là cảnh giới cao nhất của tình yêu. Điều chúng ta cần theo đuổi là thể xác và tâm hồn hòa hợp, linh nhục phải hợp nhất thì mới chạm tới vĩnh hằng.”

*linh nhục: linh hồn và xác thịt

Giờ phút này, đại sư Ô Mãn chân thành cảm tạ mấy khuôn mặt khe rãnh chồng chéo trong Bách gia giảng đàn.

Hoàng tử nhỏ nhớ tới lộ tuyến triết học mà mình lập ra lúc trước, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ, bèn nghiêm túc nói với Ô Mãn:

“Đúng vậy, chúng ta không nên sa vào tư tưởng, hết thảy ngoại vật đều là mây bay, ta hiểu rồi, cám ơn ngươi, Ô Mãn.”

Ô Mãn mừng rỡ hết sức, trộm lau mồ hôi lạnh, tuy hắn không biết hoàng tử nhỏ điện hạ rốt cuộc hiểu cái gì, nhưng dù sao cũng lừa phỉnh cho qua được sai lầm của mình rồi. Hắn thở phào, giúp Kiều Mạt sắp xếp đồ vật xong thì về phòng mình ngay tắp lự. Phòng mới của Ô Mãn là phòng đơn, còn nhỏ hơn cả căn phòng từng ở với Kiều Mạt, điều khiến Ô Mãn không hài lòng là bồn tắm cũng nhỏ đi đáng kể.

Kể từ khi đến nhân gian, Ô Mãn vô cùng hoài niệm tháng ngày rong chơi trong ao nước tại khe núi. Nguồn nước dồi dào, chất nước tốt, lâu lâu còn được đùa giỡn với cá tôm nhỏ. Hiện tại thì sao, đường đường rùa bảy tấc mà chỉ có thể bó mình trong bồn tắm chật chội sặc mùi khí clo, hỡi ôi nhân sinh cô quạnh như tuyết trắng…

Sau khi kết thúc công việc trong đoàn phim, Kim Trăn bị Trúc Ảnh chặn đường, Lục Tường và những người khác thấy tâm tình Kim Trăn kém đi thấy rõ, thế là bắt đầu phạn độn niệu độn đủ loại độn, hoả tốc lượn khỏi trường quay. Chỉ trong chớp mắt, trường quay to rộng chỉ còn mỗi Kim Trăn và Trúc Ảnh.

*phạn độn, niệu độn: mượn cớ đi ăn, đi tè để trốn

Kim Trăn chau mày, lạnh giọng bảo Trúc Ảnh: “Trúc Ảnh, nếu còn quấn lấy ta nữa, đừng trách ta không khách sáo với ngươi.”

Lúc này Trúc Ảnh lại một mực bình tĩnh: “Nhị thiếu gia, Kiều Mạt kia có quan hệ gì với anh?”

Kim Trăn nghe vậy, khẽ nhướng mày, đáp: “Sáng nay ngươi không nghe thấy à, cậu ấy là người đàn ông của ta.”

Ánh mắt Trúc Ảnh thoáng tối đi, hắn lặng thinh giây lát rồi nói: “Nhị thiếu gia, anh, anh thích đàn ông thật sao?”

Trên mặt Kim Trăn hiện lên tia chán ghét: “Ta thích ai không liên quan đến ngươi, bớt đến phiền ta đi.” Kim Trăn quay lưng bỏ đi luôn.

Trúc Ảnh sải bước dài đến gần Kim Trăn, kéo tay hắn lại.

Kim Trăn chợt biến sắc, hất mạnh tay Trúc Ảnh ra, ánh mắt nhìn Trúc Ảnh trở nên khá hung ác:

“Trúc Ảnh, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, tránh xa ta ra, ba năm trước ta có thể đánh ngươi bị thương, ba năm sau có thể đánh chết ngươi.”

Nghe thế, Trúc Ảnh khẽ cười khổ, nhẹ giọng nói: “Tôi thà rằng anh đánh chết tôi.”

Kim Trăn lười nhiều lời với hắn, xoay người ra ngoài trường quay, mới đi hai bước, giọng Trúc Ảnh đã truyền tới:

“Nhị thiếu gia, anh biết Kiều Mạt là ai không?”

Kim Trăn nghe vậy liền dừng chân một thoáng, xong lại đi tiếp. Giọng nói của Trúc Ảnh đã khôi phục sự lạnh lẽo và cung kính thường ngày: “Nhị thiếu gia, anh biết mục đích Kiều Mạt tiếp cận anh không? Hắn chắc chắn không chỉ là diễn viên bình thường, tôi không tra xét được bất kỳ tia khí tức nào trong người hắn cả, đây tuyệt đối là tình huống bất thường.”

Kim Trăn đứng lại, nhưng vẫn không quay đầu, Trúc Ảnh tiếp tục nói:

“Nhị thiếu gia có thể chất đặc biệt, người tiếp cận anh chỉ e đều ôm mục đích, tuy tôi vẫn chưa tìm hiểu thân phận Kiều Mạt, nhưng xin anh đừng dễ dàng tin tưởng người khác.”

Kim Trăn cất giọng lạnh lùng: “Đừng tưởng ai cũng bẩn thỉu giống ngươi.”

Trong mắt Trúc Ảnh xẹt qua tia bi thương, hắn cắn răng nói: “Nhị thiếu gia, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, có lẽ anh cảm thấy Kiều Mạt rất đơn thuần, song anh đã từng nghĩ chưa, năm ấy anh cũng cảm thấy tôi đơn thuần, ánh mắt hắn nhìn anh rất giống tôi hồi đó, đúng không?”

Kim Trăn lặng im phút chốc, rồi lạnh giọng nói: “Đúng vậy, Trúc Ảnh, kỳ thực ta nên cám ơn ngươi, là ngươi giúp ta học được cách nhìn người. Còn nữa, đừng đánh đồng bản thân ngươi với Kiều Mạt, ngươi không xứng.”

Dứt lời, Kim Trăn sải bước rời khỏi trường quay, bỏ lại Trúc Ảnh đứng một mình tại chỗ với khuôn mặt tái nhợt.

Bị Trúc Ảnh quấy nhiễu như vậy, tâm trạng Kim Trăn thoáng cái xấu đi rất nhiều, hắn cũng không có hứng đi ăn cơm nên đến thẳng khách sạn, về phòng.

Mở cửa phòng, trông thấy gian ngoài để đồ vật của Kiều Mạt, Kim Trăn mới nhớ tối tay mình ở chung với Kiều Mạt. Trong phòng im ắng, đèn gian ngoài cũng không bật, chỉ có ánh sáng vàng ấm áp của đèn sàn lọt ra từ khe cửa phòng ngủ.

*đèn sàn:

[​IMG]

Kim Trăn bước đến cửa phòng ngủ, đẩy cửa ra, cứng đờ…

Kiều Mạt lột sạch sành sanh, trần trụi đứng trước giường, mỉm cười nhìn hắn. Ánh sáng mờ ảo trong phòng chiếu lên cơ thể trắng nõn của Kiều Mạt, trông vô cùng ấm áp mà quyến rũ, chẳng khác nào thiên sứ lạc xuống trần gian. Người trước mắt thực sự khiến cảnh tượng vốn hoạt sắc sinh hương toát ra chút hương vị thánh khiết.

Kim Trăn mơ hồ thấy trên mặt Kiều Mạt thoáng ửng sắc hồng, màu đỏ ngượng ngùng kia và ánh mắt thẳng thắn vô tư hoàn toàn không hợp với thân thể cũng thẳng thắn vô tư của cậu.

Đầu hắn nổ bùm một tiếng, khí huyết dâng lên, hắn kiềm nén cảm xúc khác thường đang trào dâng trong nội tâm, nỗ lực tập trung ánh mắt lên mặt Kiều Mạt.

Chỉ thấy Kiều Mạt chậm rãi bước tới đối diện Kim Trăn, vươn tay, bắt đầu thong thả cởi nút áo sơmi của hắn. Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn lành lạnh đang hoạt động trên ngực mình, huyết khí trong đầu Kim Trăn cấp tốc chảy xuống, trực tiếp dồn khí vào đại huyệt.

Kiều Mạt vừa lột đồ của Kim Trăn, vừa nói: “Mọi vật ngoài thân đều là mây bay.”

Cậu cởi áo sơmi của Kim Trăn, cầm nó trong tay rồi nghiêm nghị nói tiếp: “Áo này không còn là cái áo anh mặc sáng nay nữa.”

Sau đó vung tay liệng áo sơmi sang một bên, thò tay ôm thắt lưng trần trụi của Kim Trăn, nhìn tám múi cơ bụng hoàn hảo của Kim Trăn, chép miệng, vươn lưỡi ra liếm liếm môi, đoạn ngẩng đầu với đôi mắt lấp lánh ánh sáng, hào hứng bảo Kim Trăn rằng:

“Mà em, vẫn là em của sáng nay, tinh thần của em, trí óc của em, linh hồn của em, đều không hề mảy may biến hoa.”

Kim Trăn: … Đã nhìn ra.

“Tất cả sẽ vĩnh viễn không bao giờ đổi thay, cả trái tim ngập tràn ái mộ em dành cho anh nữa.” Ánh mắt của Kiều Mạt trực tiếp mà nóng rực, nét mặt phấn chấn, cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Kim Trăn.

Kim Trăn không nói gì, lời thổ lộ này khơi dậy một đợt sóng khổng lồ trong lòng hắn, Kiều Mạt từng nói thích hắn rất nhiều lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên Kim Trăn nghe thấy chữ yêu, tuy nghe hơi giống khoe khoang chữ nghĩa…

Kim Trăn nhìn chăm chú vào mắt Kiều Mạt, giờ khắc này, hắn bỗng dưng phát hiện được điểm bất đồng giữa Kiều Mạt và Trúc Ảnh năm ấy.

Trúc Ảnh đơn thuần, là trong mắt; Kiều Mạt đơn thuần, là trong lòng.

Trúc Ảnh nhìn mình, dùng mắt nhìn.

Kiều Mạt nhìn mình, dùng tâm nhìn.

Một cảm giác ấm áp chậm rãi khuếch tán trong ngực Kim Trăn, hắn vươn hai tay kéo Kiều Mạt vào lòng mình, ánh sáng đèn sàn kéo bóng hai người đang ôm nhau ra thật dài, cả phòng chìm trong ấm áp.

Hồi lâu sau, Kiều Mạt ngẩng đầu nhìn mặt Kim Trăn, vui vẻ nói: “Kim Kim, tụi mình giao hợp đi.”

Kim Trăn: …

Vì sao cậu ta chỉ thốt ra một từ là có thể phá tan tành bầu không khí đến hầu như chẳng còn gì.

Kiều Mạt cọ cọ ngực Kim Trăn, cười đến là thẹn thùng: “Ừm, lần này em cởi quần áo rồi, có tính là dụ dỗ thành công hông?”

Kim Trăn cảm thụ xúc cảm mềm mại trên ngực, khóe miệng vẽ ra nụ cười, màu mắt dần tối đi, tay khẽ vuốt ve sống lưng trơn mịn của Kiều Mạt, cúi đầu thì thầm bên tai cậu:

“Lại muốn cưỡi à?”
Bình Luận (0)
Comment