Lục Tường thấy nhiều chuyện tương tự như vầy rồi, nên cũng không để tâm lắm, nhưng nom dáng vẻ lo âu của Tạ Thanh Thần, hắn vẫn gọi vài nhân viên công tác đi tìm một vòng trong trường quay.
Nhưng cũng không phát hiện điều gì bất thường, Tạ Thanh Thần thì đứng một bên nôn nóng gọi điện cho Lâm Đan Đan, Hoa Dung luôn đứng kế bên an ủi cô.
Lát sau, các diễn viên chủ chốt trong đoàn phim căn bản đã đến đủ, Đào Di có chút sung sướng khi người gặp họa, đứng gần đó cất giọng âm dương quái khí: “Con nhỏ đó lợi hại lắm mà ta? Nó thì gặp chuyện gì chứ? Coi chừng đang vui vẻ ở đâu đó cũng nên.”
Tạ Thanh Thần nghe vậy, liền quẳng mạnh di động về phía Đào Di, Đào Di nhanh chóng lách qua một bên, nhưng di động vẫn bay sượt qua mặt cô. Đào Di lập tức nổi sùng, đang tính ngẩng đầu chửi, thì chợt bắt gặp Tạ Thanh Thần đang nhìn mình bằng ánh mắt tàn nhẫn mà âm u. Cô chưa từng thấy ánh mắt này trên mặt Tạ Thanh Thần, chính xác phải nói là chưa từng thấy trên mặt bất kỳ phụ nữ nào.
Trong tàn nhẫn mang theo vài phần sát khí, Đào Di bất giác sợ run cả người, miễn cưỡng ngậm miệng lại. Tạ Thanh Thần không nói gì, Hoa Dung bên cạnh lại lên tiếng: “Đào Di, tối qua cô đi đâu? Hồi tối tôi thấy cô rời khách sạn.”
Sắc mặt Đào Di rất kém, lạnh giọng bảo: “Tôi ra ngoài chơi, thế nào? Lúc không có công việc, tôi làm gì cũng phải báo cáo cho mấy người hả?”
Hoa Dung hỏi tiếp: “Không, chỉ muốn hỏi thử thôi, lúc ra ngoài cô có thấy Đan Đan không?”
Đào Di: “Không có…” Lời vừa thốt ra, cô đột nhiên ý thức được điều gì, bèn ngẩng đầu nhìn những người đang dòm mình chằm chặp xung quanh.
“Mấy người có ý gì? Chẳng lẽ mấy người nghi con khốn đó mất tích có liên quan tới tôi?” Giọng Đào Di nháy mắt đề cao tám quãng.
Mọi người trầm mặc, song ánh mắt nghi ngờ của Hoa Dung và Tạ Thanh Thần vẫn đâm về phía Đào Di như những lưỡi đao sắc bén.
Đào Di vừa tức vừa gấp, cố nén lửa giận trong ngực, lạnh lùng nói:
“Chỉ bằng nó á, còn chưa xứng để tôi phí tâm tư như vậy đâu.”
Dứt lời, cô hung hăng lườm Tạ Thanh Thần một cái.
Hiện tại, Tạ Thanh Thần đã gần như khôi phục bình thường, cô vén mái tóc tán loạn bên má lên, quay sang nói với Lục Tường:
“Đạo diễn Lục, xin lỗi đã làm lỡ thời gian của mọi người, tôi xin phép đi chuẩn bị một lát, đến giờ quay phim rồi.”
Lục Tường gật đầu, hắn rất thích điểm này ở Tạ Thanh Thần, trên phương diện lấy đại cục làm trọng, cô làm tốt hơn Đào Di nhiều. Nghĩ đến đây, Lục Tường lại kêu vài người tranh thủ chưa quay phim thì tới mấy chỗ khác trong phim trường tìm thử xem.
Kiều Mạt ngồi kế bên Kim Trăn, nhìn Tạ Thanh Thần bằng ánh mắt ngờ ngợ, trong thoáng giây vừa rồi, cậu cũng phát hiện hung quang toát ra từ mắt Tạ Thanh Thần, dường như có cả một luồng sát khí trào ra theo, tuy vô cùng mong manh, hơn nữa chỉ vụt lóe rồi tắt, song hoàng tử nhỏ nhạy cảm vẫn bắt giữ được.
Sát khí này là một loại linh áp, thông thường chỉ phát ra từ người tu luyện khi họ nổi giận, nhưng thể chất của Tạ Thanh Thần bình thường chứ không hề dị thường, sao lại phát ra khí tức đó chứ?
Cõi lòng Kiều Mạt đong đầy nghi hoặc. Lúc này Kim Trăn đã ăn hết bánh bao đậu đỏ Kiều Mạt mang đến, nhéo nhéo lòng bàn tay cậu.
Kiều Mạt ngẩng đầu dòm hắn, Kim Trăn nhẹ giọng nói: “Trưa tới đây ăn cơm với anh.”
Nghe thế, Kiều Mạt cười đến hai mắt cong thành hình trăng non, ra sức gật đầu.
Tình yêu đích thực, có kích tình thoáng giây rực rỡ cháy bỏng, cũng có ngọt ngào nhỏ bé được bảo vệ trọn đời.
—————–<Quy tắc yêu đương của Ô thị: Tình cảm>
Hoàng tử nhỏ cảm thấy mỗi lần gặp Kim Trăn, mình đều có kích tình rực rỡ cháy bỏng, điều cần làm bây giờ là nửa câu sau. Hai người ăn chung, ở chung, vậy cũng xem như ngọt ngào bảo hộ nhau rồi đúng không.
Mình như vầy cũng tính là có danh phận rồi nhỉ? Từ nay mình cũng là người có đàn ông rồi…
Kiều Mạt nghĩ mà hạnh phúc, nhộn nhạo không thôi, cậu quyết định cho dù ăn cơm hộp, cũng phải vĩnh viễn nhớ kỹ bữa trưa mang ý nghĩa bất phàm này.
Ngặt nỗi, đời không như mơ, cả đoàn phim đã định trước là không thể ăn trưa vui vẻ.
Buổi sáng lúc quay phim, một nhân viên công tác phát hiện ra Lâm Đan Đan mất tích phía sau một tấm phông nền. Chính xác là thi thể cô.
Một tràng la thét cắt ngang quá trình quay phim, Lục Tường và Kim Trăn sải bước ra sau tấm phông nền, thấy Lâm Đan Đan đang nằm nghiêng trên đất và kẹt giữa hai tấm phông nền, nếu không phải nhân viên công tác vừa lúc di chuyển một tấm đi, chỉ e vẫn chưa ai phát hiện ra cô.
Lục Tường đến gần thi thể, ngồi xổm xuống, đang muốn vươn tay thử hơi thở, lại nhận ra mặt Lâm Đan Đan có chút khác thường. Hắn nhìn kỹ, vốn dĩ là một cô bé hơn hai mươi, giờ phút này trên mặt lại phủ đầy nếp nhăn dài mảnh, cứ như già đi hai mươi tuổi chỉ sau một đêm.
Lục Tường hoảng sợ, đưa tay sờ cổ Lâm Đan Đan, phát hiện cơ thể cô đã cứng ngắc.
Lục Tường đứng lên, sắc mặt trầm trọng, lắc lắc đầu với Kim Trăn phía sau. Kim Trăn vội lấy di động ra, gọi điện báo cảnh sát. Lục Tường kêu người tìm một miếng vải trắng đậy thi thể Lâm Đan Đan lại, đoạn bảo Đầu Trọc thông báo với nhân viên đoàn phim rằng hôm nay tạm ngừng quay phim, gọi tất cả mọi người về khách sạn, hắn và Kim Trăn ở lại trường quay chờ cảnh sát.
Kiều Mạt đứng cách đó không xa, kinh ngạc nhìn thi thể Lâm Đan Đan, Ô Mãn đằng sau cậu cũng nghe tin chạy đến.
“Điện hạ, có chuyện gì vậy?” Ô Mãn nhỏ giọng hỏi bên tai Kiều Mạt.
Kiều Mạt không đáp, đúng lúc này, Tạ Thanh Thần cũng vội vội vàng vàng đi tới, thấy vải trắng dưới đất và vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Tường, sắc mặt Tạ Thanh Thần thoáng cái trắng bệch, cô dè dặt tới gần cái xác, xốc vải trắng lên nhìn, trong mắt lập tức lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó che miệng, cầm lòng chẳng đậu mà khóc thành tiếng.
Lục Tường vỗ vỗ vai Tạ Thanh Thần, kéo cô lại đây, tiếp theo kêu nhân viên đoàn phim làm vòng cảnh giới xung quanh thi thể, bảo vệ hiện trường thật tốt, không cho người ngoài tiến vào.
Ngay khoảnh khắc Tạ Thanh Thần xốc vải trắng lên, Kiều Mạt cũng thấy rõ mặt Lâm Đan Đan, đồng thời mở thiên nhãn xác nhận một việc, viên nội đan hệ hỏa nhỏ bé trong cơ thể Lâm Đan Đan đã triệt để biến mất.
Kim Trăn quay lại liếc Kiều Mạt một cái, Kiều Mạt lập tức đọc hiểu ý tứ trong mắt hắn, muốn mình về phòng trước đây mà. Kiều Mạt ngầm hiểu Kim Trăn đang muốn bảo vệ mình, không muốn mình dính dáng tới án mạng, song cậu biết rõ mình tuyệt đối không thể đi.
Thứ nhất là vì tử trạng của Lâm Đan Đan rất quỷ dị, có lẽ người ngoài nhìn không ra ngọn nguồn, nhưng Kiều Mạt lại liếc mắt là nhìn thấu nguyên nhân chết của cô: bị hút khô tinh khí toàn thân, đoạt xá mà chết.
*đoạt xá: bị chiếm cơ thểThứ hai là vẫn chưa tra được kẻ mơ ước Kim Trăn lần trước, giờ đây lại lòi ra án mạn, tuy chưa biết có phải cùng một người làm không, nhưng nguy hiểm ẩn tàng xung quanh người đàn ông nhà mình lại tăng thêm một phần rồi. Vào thời điểm mấu chốt thế này, cậu đời nào có thể ngồi yên không quan tâm.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất: cái tên Trúc Ảnh bị Kiều Mạt chướng mắt đang đứng sau lưng Kim Trăn với tư thế người bảo vệ. Kiều Mạt thấy Trúc Ảnh giăng một cấm chế phòng hộ quanh người Kim Trăn, chắc là để ngăn cách linh áp trong cơ thể Kim Trăn, phòng ngừa nội đan của hắn bị người ngoài phát giác.
Hoàng tử nhỏ cực kỳ khó chịu, có cảm giác bảo bối của mình bị kẻ khác nâng niu và ngậm lấy. Đây tuyệt đối là sự sỉ nhục đối với tôn nghiêm đại long tộc của cậu, người đàn ông của mình còn bảo vệ không xong, nói gì đến bảo vệ Long cung, bảo vệ thiên hạ.
Kiều Mạt ngẩng đầu lên, không nhìn vào mắt Kim Trăn, đứng im chẳng nhúc nhích.
Kim Trăn thấy thế thì nhíu mày, song không nói gì.
Cảnh sát chạy tới hiện trường rất nhanh, thu thập chứng cứ, chụp ảnh, ghi khẩu cung, mọi người trong đoàn phim đều bị tra hỏi, thoáng chốc đã hết nửa ngày.
Ngoại trừ lúc ghi khẩu cung, Kiều Mạt luôn ngồi dưới cây dù trong khu nghỉ ngơi nhòm Kim Trăn ——- và Trúc Ảnh đang bám đuôi hắn. Vẻ mặt càng lúc càng xấu, môi bĩu càng lúc càng cao.
Ô Mãn đưa một ly kem sữa cho Kiều Mạt hạ nhiệt độ, Kiều Mạt hung hăng xơi hai muỗng, hỏi:
“Sao không mua vị vani?”
Ô Mãn nghi hoặc đáp: “Không phải điện hạ thích vị sữa nhất à?”
“Nhưng Kim Kim thích vị vani.” Kiều Mạt căm phẫn cắn muỗng, trừng Ô Mãn một cái.
Ô Mãn: …
Điện hạ, ngài M hết thuốc chữa rồi…
Thấy Kim Trăn và Lục Tường vẫn đang điều đình với cảnh sát, Ô Mãn thì thầm với Kiều Mạt:
“Điện hạ, tối qua ngài có cảm giác được gì bất thường không?”
Kiều Mạt nhìn Ô Mãn, tròn xoe mắt ra chiều khó hiểu.
“Tối qua trước khi đi ngủ, hình như tôi cảm nhận được dao động linh áp cực nhỏ truyền đến từ hướng phim trường, nhưng thực sự rất yếu, khi tôi muốn tra xét rõ ràng thì đã biến mất rồi, tôi còn tưởng là ảo giác chứ.” Ô Mãn do dự nói: “Điện hạ, năng lực cảm giác của ngài luôn mạnh hơn tôi mà, tối qua không nhận thấy tình huống dị thường sao?”
Kiều Mạt ngẫm nghĩ rồi lắc lắc đầu, đáp: “Tối qua khí tức của Kim Kim quá mãnh liệt, toàn thân ta bị sờ đến khí huyết sôi sùng sục, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, căn bản chả cảm nhận được gì nữa.”
Ô Mãn: …
Cái lý do riêng tư này không nói cũng được mà.
Bấy giờ Ô Mãn mới chú ý thấy bên cổ và xương quai xanh của Kiều Mạt có một chuỗi dấu hôn nhỏ, hắn không khỏi thở dài, đưa tay kéo cổ áo Kiều Mạt, nói:
“Điện hạ, lần sau nếu ngài… này nọ với Kim tổng xong, nhớ xử lý dấu vết này.”
“Tại sao?” Hoàng tử nhỏ trợn to mắt, cất giọng khó hiểu: “Đây là dấu ấn Kim Kim in trên người ta mà, hừ! Ta còn tính tí nữa lột đồ ra cho tên Trúc Ảnh kia xem đó.”
Ô Mãn: “… Tôi nghĩ Kim tổng chắc chắn không đồng ý ngài làm vậy đâu.”
Ngay lập tức, Kiều Mạt lại bất mãn ngó về hướng Kim Trăn, phồng má lên, dỗi.
Ô Mãn thấy thế, chỉ đành nỗ lực lái đề tài theo hướng vui vẻ.
“Điện hạ, tối qua ở chung với Kim tổng vui không? Tôi còn lo ngài không quen ngủ chung giường với người khác chứ.”
Quả nhiên, Kiều Mạt nghe vậy, tâm trạng thoáng cái khá hơn nhiều, cười tủm tỉm mà rằng:
“Ngủ sướng lắm, chỉ là sau đó ảnh ngủ hơi lẹ. Ô Mãn, đề nghị của ngươi đúng là tốt quá xá, ta có thể thuận lợi giao hợp với Kim Kim đều là công của ngươi. Ngươi giỏi lắm, lần này ta nhất định phải thưởng cho ngươi, ngươi nói đi, muốn cái gì, chờ ta về Long cung sẽ kêu phụ vương ban cho ngươi.” Hoàng tử nhỏ rất ư hào phóng.
“Ừm, mấy việc ấy đều là bổn phận của thuộc hạ mà, không cần ban thưởng đâu ạ.” Ô Mãn nghe xong thì vui hơn hẳn, cười nói với Kiều Mạt.
“Không được, chắc chắn phải thưởng. Ờm, ngươi ở nhân gian cũng lâu lâu rồi ha, vậy mà chưa có chỗ ở ổn định nữa, hay là vầy đi, ta kêu anh hai tặng ngươi một căn hộ thượng phẩm tại thủ đô, thấy sao?” Kiều Mạt nhìn Ô Mãn, hỏi.
Nghe thế, Ô Mãn nhớ tới dòng suối róc rách trong khe núi mà mình luôn hoài niệm, hắn ngần chốc lát rồi bảo:
“Điện hạ, nhà nhiếc gì đó không cần đâu, nếu nhất định muốn ban, vậy cho tôi nhận thầu cái hồ cá đi, hồ nào bự nhất Bắc Kinh ấy.” Nguồn: