Bắc Kinh, Kim trạch.
Dưới giàn nho trong sân sau của biệt thự, một bàn đá, hai ghế đá.
Kim Bác Cương nhìn bàn cờ, trầm tư giây lát mới nói: “Anh nhận thua.”
Người đàn ông trung niên đối diện mặc áo bào màu xanh, cười bảo: “Anh cả, anh thua ba ván rồi.”
Kim Bác Cương lắc đầu: “Già rồi, không bằng chú nữa.”
Người nọ cười nói tiếp: “Không khí núi Thiên Trúc rất trong lành, ông cụ mới ở đó thời gian ngắn đã không muốn về nữa. Hay anh với chị dâu có thời gian cũng lên ở vài hôm đi.”
Kim Bác Cương ấn thái dương, đáp: “Chờ anh về hưu đã, giờ thực tình không có thời gian, cũng chẳng có tâm trí đi đâu hết. Trong nhà ngoài nhà, từ lớn đến nhỏ, không cái nào bớt lo được. Bác Á, gần đây ông chú khỏe không?”
*ông chú: em của ông nộiKim Bác Á nói: “Vẫn vậy, vẫn luôn bế quan, lần gần nhất ông xuất quan đã là mười năm trước, lần này cha lên núi ở lâu như vậy, cứ tưởng có thể chờ được ông chú xuất quan, tiếc rằng tới nay vẫn chưa có động tĩnh gì.”
Kim Bác Cương gật đầu: “Lần này chú xuống núi để quyết định chuyện sau này của nhà họ Kim à? Kim Đình với Kim Trăn đều không còn nhỏ nữa, anh nhớ hồi chúng ta bằng tuổi tụi nó, chú đã lên núi tám năm rồi.”
Kim Bác Á im lặng suy nghĩ, đáp: “Ừm, theo lý mà nói, tu luyện nên càng sớm càng tốt, có điều anh cũng biết thể chất của Kim Trăn rồi đấy, Kim gia chúng ta truyền thừa mấy ngàn năm qua nhiều thế hệ, nhưng chưa từng gặp ai có tình trạng giống Kim Trăn, em định đợi ông chú xuất quan rồi nhờ ông định đoạt. Hiềm nỗi dựa theo tình huống hiện nay, có lẽ không đợi được rồi.”
Kim Bác Cương ngắm nghía quân cờ trên bàn, trầm giọng bảo: “Anh nghe Trúc Ảnh nói gần đây trên núi không yên ổn à?”
Sắc mặt Kim Bác Á trở nên nghiêm trọng, gật đầu: “Dạo này nhân gian liên tục phát sinh dị tượng, trên núi lại nhiều lần xuất hiện ma vật, e rằng trong thế hệ của chúng ta, núi Thiên Trúc sẽ xảy ra đại sự.”
Kim Bác Cương khẽ thở dài: “Bất kể thế nào, mấy ngàn năm truyền thừa của Kim gia cũng không thể hủy trên tay anh, có ông chú ở đây, không cần lo lắng quá mức. Việc cấp bách hiện tại là quyết định người thừa kế đời sau.”
Kim Bác Á trầm ngâm chốc lát: “Dựa theo lệ cũ trước kia, luôn luôn là con trưởng kế thừa gia nghiệp, con thứ vào cổng chùa. Nhưng em hơi lo lắng tình huống của Kim Trăn.”
Ánh mắt Kim Bác Cương trở nên kiên định, ông nhìn em trai mình, hỏi: “Bác Á, không phải chú tính toán cả rồi đấy chứ, không muốn cho Kim Trăn vào cổng chùa chứ gì?”
Kim Bác Á nhíu mày, không đáp.
Kim Bác Cương tiếp tục nói: “Ba năm trước chú đả thương Kim Trăn, ban đầu anh cũng không để tâm lắm, dù sao cũng là nó ra tay trước, tính mạng Trúc Ảnh cũng chỉ mành treo chuông, chú ra tay vì cứu người không có gì đáng trách. Nhưng về sau nó ra nước ngoài, anh nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Kim Trăn do Hoắc Ly gửi về, năm ấy chú chặt đứt kinh mạch toàn thân nó, hẳn cũng biết kinh mạch đứt đoạn ảnh hưởng thế nào với người tu luyện đúng không. Ngày trước chú chỉ bảo với anh là thể chất nó không thích hợp tu luyện, song vẫn chưa giải thích rõ nguyên nhân, hôm nay chú nói thật cho anh biết đi, vì sao Kim Trăn không được? Lại còn khiến chú không tiếc xuống tay tàn nhẫn đến thế.”
Lúc này, Hoắc Lan bước ra từ cửa sau biệt thự, gọi hai anh em Kim Bác Cương:
“Nắng to rồi kìa, hai anh em không định vào nhà hả?”
Kim Bác Cương nhìn vợ mình, xua tay. Tâm trạng Hoắc Lan rõ ràng khá tốt, nói tiếp: “Vậy để tôi hái cho hai anh em ít nho, Bác Á lâu rồi không xuống núi, nếm thử xem nho nhà bọn chị khác nho núi thế nào.”
Kim Bác Á mỉm cười: “Vâng, làm phiền chị dâu rồi.”
Hoắc Lan vào nhà lấy kéo và rổ.
Kim Bác Á nhìn bóng dáng Hoắc Lan vào nhà, nụ cười trên mặt dần tắt, trầm mặc giây lát, cuối cùng thở dài, mở miệng nói: “Anh cả, anh còn nhớ năm Kim Trăn sáu tuổi có một lần lên núi Thiên Trúc chơi, rồi đột nhiên ngất xỉu không?”
Kim Bác Cương gật đầu: “Nhớ, hồi ấy nó hôn mê ba ngày, sau tự tỉnh lại.”
Kim Bác Á nói tiếp: “Kể từ lần đó, em phát hiện thân thể Kim Trăn đã xảy ra biến hóa, em nhớ lúc nó mới ra đời, chú hai còn tại thế, khi ấy ông từng kiểm tra thuộc tính kinh mạch của nó, là thuộc tính kim thuần khiết, hơn nữa sinh ra đã có nội đan, tư chất cực tốt. Năm đó chú còn cảm thán rằng, thế hệ tiếp theo của Kim gia có khả năng sẽ xuất hiện kỳ tài không thua kém ông chú. Nhưng sau lần Kim Trăn ngất xỉu, em cảm nhận được một linh khí khác trên người nó, thuộc tính mộc, chẳng những thế còn vô cùng mạnh. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng ai ngờ chẳng lâu sau em lại dần cảm giác được ma khí trên người Kim Trăn.”
Kim Bác Cương kinh ngạc nhìn em trai, hỏi: “Ý chú là?”
Ánh mắt Kim Bác Á ảm đạm dần, trầm giọng nói: “Núi Thiên Trúc luôn là nơi ma vật thường xuyên qua lại, em hoài nghi ngày ấy Kim Trăn đã bị ma vật xâm nhập cơ thể, đủ loại biểu hiện sau này của nó càng khẳng định suy đoán của em. Đêm trăng tròn mười lăm đúng là thời khắc linh lực của ma vật mạnh nhất, mỗi khi tới ngày này, Kim Trăn sẽ phải chịu đựng ảnh hưởng từ viên nội đan hệ mộc kia.”
Kim Bác Cương khiếp sợ nhìn Kim Bác Á, nhất thời có chút khó chấp nhận việc con trai mình biến thành ma vật, tuy ông chưa từng tu luyện, nhưng luôn khắc sâu tổ huấn của Kim gia vào tâm khảm.
“Sao lại như vậy?” Kim Bác Cương – người đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ cũng không đổi sắc mặt – lại để lộ ánh mắt không tin nổi, ông cất giọng run nhè nhẹ: “Bác Á, có khi chú đoán sai rồi chăng?”
Kim Bác Á ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Kim Bác Cương cũng khổ sở chẳng kém: “Anh cả, anh biết em yêu thương Kim Trăn từ nhỏ, lúc nào cũng đối xử với nó như con trai ruột mà. Em luôn cho rằng nó sẽ trở thành đồ đệ ưu tú của em, trở thành niềm kiêu hãnh của Kim gia chúng ta. Chuyện này, em còn thấy khó chấp nhận hơn anh, năm đó em cũng từng nghĩ chắc mình lầm rồi, nên mới phái Trúc Ảnh tiếp cận nó, quan sát nhất cử nhất động của nó. Sau đó, Trúc Ảnh có báo lại với em, Kim Trăn kể với Trúc Ảnh rằng mỗi đêm trăng tròn, trong đầu nó sẽ hiện ra một vài ký ức không thuộc về mình, cảnh tượng rất quỷ dị mà máu me. Nghe Trúc Ảnh miêu tả, em có thể xác định đó là cảnh chém giết giữa ma vật, thân thể Kim Trăn quả thực đã trải qua biến hóa, thuộc tính kim sẵn có của nó cực mạnh, thành thử thuộc tính mộc vẫn đang bị áp chế, nhưng một khi phát sinh đột biến, thiết nghĩ hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp.”
Kim Bác Á tạm dừng, bổ sung: “Ba năm trước lúc nó đánh Trúc Ảnh, tu vi của Trúc Ảnh đã không còn thấp nữa, Kim Trăn chưa từng tu luyện, chỉ nhất thời phát điên đã có thể làm Trúc Ảnh trọng thương tới mức đó, nên em bất đắc dĩ, buộc lòng phải hạ cấm chế phong ấn, đồng thời chặt đứt kinh mạch của nó để chấm dứt hậu hoạn.”
Trong mắt Kim Bác Á thoáng hiện vẻ tàn nhẫn và đau xót.
Bấy giờ Hoắc Lan đã cầm dụng cụ tới chỗ giàn nho, cắt xuống từng chùm nho chín, thấy sắc mặt chồng mình không tốt, liền mở miệng hỏi:
“Bác Cương, đừng nói mình lại thua nữa nghen?”
Kim Bác Cương lặng thinh vài giây, mặt rốt cuộc trở lại bình thường, gật đầu bảo:
“Ừ, thua liền ba ván, buộc phải thừa nhận mình già thôi.”
Kim Bác Á cười nói: “Anh cả, anh lớn hơn em hai tuổi thôi mà.”
Hoắc Lan nghe vậy cũng cười nói: “Bác Á, chị thấy dân tu luyện các chú đều có thể kéo dài tuổi thọ, chú với Bác Cương đứng chung, làm gì có điểm nào giống anh em chứ.”
Kim Bác Á cười đáp: “Chị dâu cứ đùa, trông chị cũng trẻ lắm.”
Hoắc Lan cười tủm tỉm đứng cạnh Kim Bác Cương, nói: “Nếu so với ổng thì đúng thế, mỗi lần đi dự tiệc với ổng, chị đều cố gắng ăn diện sao cho già bớt, mắc công người ta lại nghi ổng lấy vợ trẻ, tác phong có vấn đề.”
Sắc mặt Kim Bác Cương biến đen, bất đắc dĩ mà rằng: “Chuyện này có gì đáng khoe hả.”
Hoắc Lan ôm một rổ nho, thò tay chọc nhẹ lên trán Kim Bác Cương, gắt: “Tôi cứ thích đấy.” Sau đó bê rổ đến giếng nước trong sân rửa nho.
Nhìn hành động của Kim Bác Cương và Hoắc Lan, Kim Bác Á cười bảo:
“Anh cả, tình cảm giữa anh với chị dâu vẫn tốt như ngày nào.”
Kim Bác Cương hừ lạnh, cất giọng gượng gạo: “Anh không chấp nhặt với bà ấy.” Nhìn bóng dáng Hoắc Lan, sắc mặt Kim Bác Cương dịu bớt, trầm giọng nói: “Bác Á, chuyện Kim Trăn đừng cho Hoắc Lan biết.”
Kim Bác Á gật đầu, ông biết Hoắc Lan xưa nay luôn thiên vị thằng con út.
“Nếu thật là thế, vậy chuyện tiếp theo sẽ khó đây, tư chất của Kim Đình quả thực không thích hợp theo chú lên núi, thêm nữa chí của nó không ở đây. Thằng nhóc ấy, từ nhỏ đã bắt đầu gầy dựng vòng xã giao của mình, tuy nó luôn ra chiều khiêm tốn trước mặt anh, nhưng anh vẫn thấy rõ dã tâm trong mắt nó.” Kim Bác Cương lo lắng. “Bất kể thế nào, chúng ta cũng không được quên trách nhiệm trong tổ huấn Kim gia. Ngặt nỗi với tình hình hiện nay, chẳng lẽ phải hối Kim Đình mau chóng sinh con?”
Kim Bác Á yên lặng, đoạn quay sang nhìn nhìn Hoắc Lan bên cạnh giếng nước, nói: “Hay anh với chị dâu đẻ thêm đứa nữa đi?”
Kim Bác Cương: …
***
Kim Trăn và Kiều Mạt ngọt ngào trong khách sạn cả ngày, sáng hôm sau đơn giản thu thập ít đồ rồi chuẩn bị về Bắc Kinh. Lúc này, Trúc Ảnh rốt cuộc thể hiện chức năng trợ lý, trước một ngày đã mua xong vé máy bay cho hai người.
Kiều Mạt ngồi trên ghế salon gian ngoài, nhìn Kim Trăn thu dọn đồ đạc như cậu vợ nhỏ ngoan ngoãn.
Sắp xếp xong, Kim Trăn đến ngồi xuống cạnh Kiều Mạt, có chút không nỡ mà ôm lấy cậu, nói:
“Nhớ chưa? Lặp lại lần nữa.”
Kiều Mạt cất giọng nghiêm túc mà lưu loát: “Tối hàng ngày phải gọi cho anh, cách xa Mạc Vũ Sinh Hoa Dung Ô Mãn và hết thảy sinh vật giống đực, không có việc gì thì không được ra ngoài chạy lung tung, không được mặc áo lộ từ xương quai xanh trở xuống, tắm xong phải mặc quần lót, đến anh.”
Kim Trăn vừa lòng gật đầu, bảo:
“Giữ khoảng cách an toàn ba mét với Trúc Ảnh, nhớ em thì hôn cái vẩy cá này, chụp cho em một tấm ảnh chú hai.”
“Vảy rồng, vảy rồng, em đã nói là vảy rồng…” Kiều Mạt cả giận.
Kim Trăn cười gật đầu: “Ừ, cá kim long, anh biết rồi.”
�
Kiều Mạt bực bội trừng Kim Trăn, đêm qua cậu cố lấy dũng khí tiết lộ cho Kim Trăn biết thứ này là vảy rồng quý giá, dè đâu Kim Trăn hoàn toàn không tin. Cá kim long, cái quỷ gì hổng biết?
Kim Trăn hôn hôn má Kiều Mạt, hỏi: “Tiểu Cửu, hai cái trước anh còn hiểu được, nhưng em muốn ảnh chú hai anh làm gì?”
Kiều Mạt vẫn đang hờn dỗi, phồng má đáp: “Coi thử tướng tá ổng có bảnh giống anh hông.”
Trong mắt Kim Trăn hiện lên tia sáng khác thường, nói: “Người đẹp trai nhất nhà bọn anh là ông cố chú của anh, năm nay gần một trăm tuổi, em có muốn nhìn luôn không?”
*ông cố chú: em trai của ông cốKiều Mạt bĩu môi: “Hết luôn đi, đằng nào tiết tháo cũng bị anh ăn mất rồi.”
Kim Trăn mỉm cười, cúi đầu thì thầm bên tai Kiều Mạt: “Chờ anh về cũng ăn luôn trinh tiết của em.”
Trong mắt Kiều Mạt lập tức lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, cậu ôm eo Kim Trăn, cất giọng vừa thẹn thùng vừa rụt rè:
“Hay là ăn xong hẵng đi?”
Kim Trăn: …
Hắn chọn phương thức đùa giỡn sai bét nhè, nên thất bại triệt để.