Tối cùng ngày, khi Kiều Mạt lần thứ hai bán thân bất toại trên giường, Kim Trăn ôm cậu, vừa xoa bóp eo giúp cậu, vừa kề tai cậu thì thầm:
“Đừng tưởng anh nhìn không ra, mỗi lần phạm lỗi em đều giả vô tội vờ đáng thương để lừa phỉnh cho qua, cuối cùng còn muốn cắn ngược lại. Nếu còn tái phạm, cả chiêu này cũng vô dụng thôi.”
Kiều Mạt nghe vậy, khóe miệng vẽ ra nụ cười ngọt ngào, ngẩng đầu liếm liếm môi Kim Trăn, trong mắt lóe lên tia sáng nghịch ngợm, nói:
“Đừng tưởng em nhìn không ra, mỗi lần em làm nũng anh đều giả bộ bị em lừa phỉnh, em biết anh có tức giận cỡ nào cũng sẽ chiều em, không nỡ phạt em, nên lần sau chiêu này vẫn hữu dụng.”
Kim Trăn vỗ một phát không nặng không nhẹ lên mông Kiều Mạt, bảo: “Coi bộ hôm nay trừng phạt chưa đủ nặng nhỉ?”
Kiều Mạt tiếp tục cọ cằm Kim Trăn: “Thiệt ra Kim Kim anh nên cám ơn em mới đúng, cám ơn em cho anh mượn sườn dốc bước xuống.”
Kim Trăn: …
Lời này sao nghe cứ quái quái, con lừa đâu mất rồi?
*nguyên văn là “tựu pha hạ lư”: vì con lừa khá cao nên người ta thường cho lừa dừng trên sườn dốc để bước xuống cho dễ, nghĩa bóng là tìm lối thoát để tránh lúng túng“Ừm, vậy để anh đến cám ơn lần nữa.” Kim Trăn nghiêm mặt nói.
Kiều Mạt lập tức rúc vào lòng hắn: “Khụ khụ, hổng, hổng cần khách sáo, không còn sớm sủa nữa, mau ngủ đi, mai còn phải quay…”
Câu sau của hoàng tử nhỏ bị nuốt sống, sau đó biến thành chuỗi a a a mà mọi người nghe nhiều riết thuộc. Cậu lần nữa tự mình thể nghiệm cái sự không làm đã chẳng chết.
Nhưng hiệu quả cách âm của khách sạn chuẩn năm sao làm sao tầm thường cho đặng, tuy decibel trong phòng Kim Trăn không thấp, các diễn viên và nhân viên đoàn phim ở các phòng khác vẫn du hý trong mộng đẹp, ngủ say như thường.
Ngoại trừ một phòng trên tầng cao nhất.
Hoa Linh mặc áo ngủ, lười biếng ngồi tựa nghiêng trên salon, lật tay một phát, trong lòng bàn tay liền hiện ra một chuông bạc lớn cỡ trái hạch đào, chuyển qua đầu ngón tay lắc nhẹ, chỉ thấy một tia sáng vàng lấp lóe tại miệng chuông, rồi phóng ra một ảnh tròn to bằng mặt gương giữa không trung. Gương tròn trình chiếu hình ảnh, chính là cảnh trong phòng Kim Trăn. Nhìn hai người đang vận động kịch liệt dưới chăn, Hoa Linh dùng ngón tay trắng nõn xoa cằm, trong mắt như có điều suy nghĩ…
Ngày thứ hai, cảnh lộ hình xăm đã qua chỉnh sửa kịch bản của Thanh Vu khởi quay, Kim Trăn vẫn đen mặt từ đầu chí cuối, ngồi sau màn hình theo dõi chẳng thốt một lời. Áo choàng trên người Kiều Mạt vừa kéo xuống, Kim Trăn lập tức thấy cổ họng siết lại, hắn cắn chặt răng.
Lục Tường bên cạnh có chút sung sướng khi người gặp họa, đắc ý nói: “Thế nào, giờ hết lộ rồi đúng không.”
Chỉ thấy trên bờ hồ, Thanh Vu nghiêng người với màn ảnh, mái tóc đen dài hỗn độn phủ trên vai, lọn tóc trên trán còn tích nước. Quần áo trên người triệt để ướt đẫm, tựa sa mỏng trong suốt dính sát vào người, đường nét da thịt trên lưng lồ lộ trọn vẹn. Càng chết người hơn là phần áo bên hông trái bị rách một lỗ lớn, để lộ eo và nửa bên chân. Quần cũng vậy, ướt rượt đắp lên mông, quần ướt càng tăng thêm độ rủ của vải vóc, lưng quần hơi xệ xuống mấy tấc. Nhìn từ đằng sau, phần mép quần vừa khéo dừng ngay trên gò mông của Kiều Mạt, loáng thoáng lộ ra khe mông, mà lớp vải ướt bên dưới càng phác họa đầy đủ hình dáng mông tuyệt đẹp của cậu.
Để không phá hư cảm giác lập thể trơn mượt này, Lục Tường còn cố ý ghi chú một dòng trên kịch bản: bên dưới thả rông.
Nhưng chỗ hút mắt nhất vẫn là bên hông Kiều Mạt, một chuỗi hoa văn màu xanh trườn từ đùi cậu lên trên, vòng qua xương hông, men theo tuyến nhân ngư hướng lên, hoa văn lộng lẫy phối với đường nét cơ thể hoàn mỹ của Kiều Mạt, trong cương có nhu, phô bày mỹ cảm mạnh mẽ đầy cám dỗ. Điểm xuyết thêm từng giọt nước đọng, eo Kiều Mạt như được rót một luồng linh khí, đẹp đến mức người ta phải cảm thán, rung động mãnh liệt…
Tuy Kim Trăn khó chịu cực độ, nhưng buộc phải thừa nhận rằng, cảnh này quả thực vô cùng hoàn hảo. Hình xăm kia giống như đo ni đóng giày cho màu da và cơ thể Kiều Mạt. Kim Trăn vừa nhẫn nại, vừa thầm cân nhắc xem quay xong phim này có nên bắt Kiều Mạt rút khỏi showbiz luôn không.
Cảnh này chỉ nên xuất hiện trên giường, người ngoài nghe cũng không được nghe.
Vì thế, trong lúc mọi người chảy máu mũi ròng ròng, cảnh này rốt cuộc được quay cua đồng hoàn tất. Xem lại cảnh quay trên màn hình theo dõi, Lục Tường hết sức hài lòng, rồi dòm bản mặt xanh mét của Kim Trăn, Lục Tường ——— càng hài lòng.
Kiều Mạt cũng nhận ra Kim Trăn đang khó ở, để bồi thường cho anh yêu, vừa quay xong là cậu dính chết bên Kim Trăn, bưng trà rót nước, lau mồ hôi hôn môi, trộm gà bóp chân… Đủ loại ân cần nịnh nọt.
*trộm gà: nghĩa là thừa cơ lười biếng, trốn tránh khó nhọcPhần lớn cảnh quay hai ngày kế tiếp đều là Mạc Vũ Sinh và Tạ Thanh Thần, nam nữ chính từ quen biết đến ước hẹn, rồi yêu nhau. Giống như bị nội dung phim ảnh hưởng, vài ngày sau cả đoàn phim đều chìm nghỉm trong bầu không khí ngọt lịm và tươi đẹp.
Một tuần sau, phần hiểu nhau yêu nhau quay xong, nội dung phim bước vào giai đoạn yêu nhau lắm cắn nhau đau. Bấy giờ Kiều Mạt cũng nghênh đón cảnh quay thứ hai, cũng là cảnh cuối cùng của cậu tại Cửu Trại. Đây là cảnh diễn ra trước trận quyết chiến sau cùng, lúc này nhị sư huynh Lộc Dương đã hắc hóa, dụ dỗ Linh Tê cùng trốn vào ma đạo. Linh Tê bắt cóc Tuyết Lung, Lộc Dương lấy Tuyết Lung ra uy hiếp, ép Mộc Lê giao ra tín vật kế thừa của Vụ Linh sơn chủ để mở cánh cửa phong ấn ma thần dưới chân núi Vụ Linh, đạt được sức mạnh chung cực. Mộc Lê không chịu, do vậy Lộc Dương muốn giết chết Tuyết Lung. Linh Tê đi bên cạnh Lộc Dương rốt cuộc hiểu được mục đích thực sự của hắn, cô triệt để tỉnh ngộ, thay Tuyết Lung đỡ kiếm của Lộc Dương, ngã xuống đất bỏ mình.
Mộc Lê thấy Linh Tê bị giết, vừa buồn vừa giận, giao chiến với Lộc Dương, không ngờ Lộc Dương ma cao một thước, Mộc Lê không địch lại. Vào thời khắc mấu chốt, Thanh Vu xuất hiện trợ giúp Mộc Lê, Lộc Dương phẫn nộ, lại không muốn tổn thương Thanh Vu, bèn hạ thủ lưu tình, rồi vô ý bị thương. Lúc Mộc Lê muốn giết Lộc Dương, Thanh Vu nhớ tình cũ, trong lòng không nỡ, chắn trước người Lộc Dương và bị Mộc Lê giết lầm. Thanh Vu tựa vào lòng Lộc Dương, hai người ngồi bên bờ hồ mà năm xưa từng cùng luyện kiếm, Thanh Vu nắm tay Lộc Dương, ngậm cười mà chết, sau đó, núi lở đất rung.
Ngày quay phim, Kiều Mạt ra ven hồ ngồi chồm hổm từ sớm, nhìn sóng gợn trên mặt hồ, sắc mặt hơi nghiêm trọng. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Tạ Thanh Thần đi tới đứng cạnh cậu.
“Cậu cũng nhận thấy bất thường đúng không?” Đôi mắt đẹp của Tạ Thanh Thần cũng nhìn ra giữa hồ, lạnh nhạt hỏi.
Kiều Mạt gật đầu: “Trong hồ có yêu khí.”
Tạ Thanh Thần cũng gật đầu: “Đạo hạnh không sâu, chẳng khơi nổi sóng gió gì lớn, tôi đi hỏi thăm quanh đây rồi, trong hồ chưa từng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hôm nay là cảnh cuối cùng, nếu bình an vô sự thì cứ mặc kệ nó. Trăm năm tu hành không dễ, chỉ cần không làm gì thương thiên hại lý, tha cho nó một đường sống cũng được.”
Kiều Mạt không nói gì, thò tay móc một cọng lục tảo nổi trên mặt hồ, bày lên lòng bàn tay cho Tạ Thanh Thần nhìn.
“Cô xem nè, màu của lục tảo thay đổi rồi.”
Tạ Thanh Thần cúi đầu xem, không nhìn ra điều gì lạ thường, bảo: “Vẫn xanh mà.”
Kiều Mạt lắc lắc đầu, vươn tay kéo lục tảo nhân tạo đặt kế bên, bốc một dúm đặt lên lòng bàn tay so sánh, khác biệt lập tức hiện ra, lục tảo nhân tạo nhạt màu hơn thấy rõ, thiên về xanh lá mạ, mà lục tảo trong hồ lại xanh sẫm.
“Hôm bữa quay phim dưới nước tôi đã phát hiện đáy hồ không bình thường, ngoại trừ lục tảo nhân tạo, trên người tôi còn treo ít lục tảo thật. Nhưng lúc đó màu hai loại lục tảo đều xanh nhạt, khi đạo diễn Lục hô ngừng, tôi có lặn xuống nước quan sát một lát, đáy hồ đúng là có linh khí, cơ mà yếu lắm, hơn nữa cũng không có ác ý, nên tôi cũng chẳng để tâm. Song mấy ngày nay, tôi phát giác lục tảo đậm màu hơn nhiều, linh khí trong hồ cũng mãnh liệt hơn thấy rõ. Biến hóa này không bình thường lắm.”
Tạ Thanh Thần gật đầu: “Tôi cũng cảm giác được linh khí trong hồ mấy ngày nay tăng mạnh, hi vọng hôm nay đừng nảy sinh biến cố gì, lúc quay phim nhớ cẩn thận một chút.”
Kiều Mạt gật đầu.
Cảnh quay đầu tiên diễn ra thuận lợi, năng khiếu diễn xuất của Đào Di phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trong cảnh này, từ mù quáng cả tin đến kinh ngạc, cuối cùng tỉnh ngộ rồi bị đâm chết, mỗi chi tiết đều thể hiện cực xuất sắc. Sau cùng, cô ngã xuống đất, miệng trào máu tươi, mắt mở to nhìn về phía Mộc Lê, môi khẽ cong lên, để rồi ánh sáng trong mắt tắt hẳn. Khóe mắt của Tuyết Lung ngồi cạnh Linh Tê rơi xuống một giọt lệ, cô nhẹ nhàng vuốt mắt Linh Tê.
Lục Tường kích động tới độ muốn múa may tay chân, may mà Đào Di khỏe lại, bằng không nếu đổi diễn viên giữa chừng thì nhất định không tạo được hiệu quả này.
Cảnh tiếp theo chính là trận chiến giữa Lộc Dương và Mộc Lê, cảnh này quay vất vả hơn nhiều, vì hai người có rất nhiều động tác phải hoàn thành trên không trung, nhân viên công tác dựng vài cái giá cao cao xung quanh hồ để cố định dây cáp.
Từ khi gia nhập đoàn phim tới nay, Hoa Dung luôn biểu hiện không tồi, NG không nhiều, nhưng cảnh treo lên hôm nay lại khiến hắn ăn không ít khổ. Hắn chưa đóng phim nhiều lắm, hơn nữa đa số đều là phim hiện đại, đây là lần đầu đóng cổ trang. Lúc đứng trên giá nhìn xuống, Hoa Dung cảm thấy cẳng chân mình hơi phát run, trượt qua trượt lại mấy lần mới phần nào vượt qua nỗi sợ độ cao, nhưng biểu cảm và động tác giữa không trung lại cứng ngắc hơn nhiều. So ra, Mạc Vũ Sinh rõ ràng thuần thục hơn, cảnh giao chiến của hai người quay chừng hai tiếng rốt cuộc cũng miễn cưỡng qua.
Mạc Vũ Sinh thầm thở phào, định trượt theo dây thép xuống bờ hồ chuẩn bị cảnh kế, còn Hoa Dung thì thà bước xuống từ giàn giáo, chứ nhất quyết không chịu bay thêm lần nào nữa.
Mọi người bên dưới bận rộn bố trí cảnh tiếp theo, Kiều Mạt mặc quần áo chỉnh tề, chuẩn bị kỹ càng. Cảnh kế chính là đoạn Mộc Lê không địch lại Lộc Dương, Thanh Vu ra trợ giúp Mộc Lê.
Kiều Mạt bước lên bè tre đậu bên hồ, căn cứ vào vị trí camera, cậu phải đứng đây chờ một lát, sau đó mới lao ra. Bấy giờ, Mạc Vũ Sinh bên kia đã thắt dây xong, bắt đầu trượt xuống bờ từ giá cao.
Nhưng đúng lúc này, một chuyện bất ngờ xảy ra, toàn bộ mặt đất bỗng dao động kịch liệt, mặt hồ cũng nổi từng đợt sóng, đá trên sườn núi kế bên lăn xuống rào rào.
“Động đất, mọi người cẩn thận.” Người phản ứng trước nhất là Lục Tường, hắn rống lớn một tiếng.
Bờ hồ tức khắc vang lên tiếng thét kinh hoảng.
“Chạy đến nơi trống trải, đừng tới gần núi.” Thấy Đào Di đang chạy lướt qua mặt mình đến thẳng chân núi, Kim Trăn la lớn. Ngặt nỗi Đào Di đã sợ đến mức hoàn toàn không nghe được gì, Kim Trăn phóng nhanh lên trước vài bước, đuổi theo cô, kéo cô chạy tới chỗ trống trải.
Mặt đất rung động mỗi lúc một mạnh, người đứng trên đất bằng đều loạng choạng, phảng phất đang đạp trên bông, bước đi cũng khó.
Lúc này, chỉ nghe tiếng “rắc” vang lên, cái giá bên kia hồ đổ sang một bên, dây cáp trên không càng lúc càng căng, chỗ tiếp nối rốt cuộc không chịu nổi lực kéo cực lớn, đứt cái phựt. Mà Mạc Vũ Sinh cũng vừa mới trượt đến giữa hồ, dây cáp đứt, Mạc Vũ Sinh rơi thẳng xuống hồ.
Trên bờ, Lục Tường và Kim Trăn trơ mắt nhìn Mạc Vũ Sinh rơi xuống nước, Đầu Trọc mở miệng bảo: “Không sao đâu, cậu ta bơi khá lắm, chắc lên được thôi.”
Kim Trăn lập tức nhìn về phía bè tre, ban nãy trong lúc hỗn loạn, hắn không kịp đi tìm Kiều Mạt.
Cột chống bên dưới bè tre đã bị đá lăn đập gãy, nửa bè sập xuống nước, phía trên không một bóng người.
Kim Trăn biến sắc, lập tức đứng dậy muốn chạy tới đó, Tạ Thanh Thần phía sau liền kéo tay Kim Trăn, trầm giọng bảo:
“Kiều Mạt không sao, đá không đập trúng cậu ta, cậu ta thấy Mạc Vũ Sinh rơi xuống nước nên tự nhảy theo thôi, yên tâm đi, cậu ta ở trong nước chắc không việc gì đâu.”
Kim Trăn nghe vậy, dây thần kinh mới hơi thả lỏng, hắn biết Kiều Mạt bơi cực tốt, chỉ cần không bị thương, cậu ở dưới nước hẳn không có gì đáng ngại.
Đất rung núi chuyển vẫn tiếp diễn, mọi người trong đoàn phim tụ tập tại khu đất trống, khẩn trương chờ đợi, đủ loài động vật chui ra từ trong rừng, tiếng hét và tiếng kêu rên vang vọng khắp nơi, một đống hỗn loạn.
Kiều Mạt nhảy xuống nước xong liền lặn xuống đáy, bơi thẳng về phía Mạc Vũ Sinh. Ngay khoảnh khắc dây cáp đứt, Kiều Mạt thấy đầu dây bắn ra vừa khéo đập trúng đầu Mạc Vũ Sinh. Mạc Vũ Sinh rơi xuống lại không hề vùng vẫy, Kiều Mạt biết chắc là anh ngất xỉu rồi.
Bình thường Mạc Vũ Sinh luôn chiếu cố cậu trăm bề, Kiều Mạt đã sớm xem anh là “anh dâu hai” danh chính ngôn thuận, nếu để Mạc Vũ Sinh gặp chuyện dưới nước, chỉ e Ngao Tứ sẽ phát điên. Cho nên, Kiều Mạt chẳng cần nghĩ đã tức khắc chui xuống nước.
Tuy nhiên, xuống nước mấy phút rồi mà Kiều Mạt vẫn không thấy bóng dáng Mạc Vũ Sinh đâu, cậu không khỏi kinh ngạc, lập tức phóng linh thức điều tra tình huống trong nước, tra xong mới phát hiện Mạc Vũ Sinh vậy mà đã lặn sâu hơn 10m.
Kiều Mạt thầm rùng mình, tức tốc bơi xuống thật nhanh, chẳng biết có phải động đất khiến cát đá trong hồ bị quấy đảo hay không, mà càng xuống sâu, Kiều Mạt thấy nước càng đục, hơn nữa rong rêu xung quanh cũng dày đặc hơn, rong đen như mực quấn thành sợi, đong đưa dưới nước như tơ liễu.
Kiều Mạt mở thiên nhãn, hồi lâu sau rốt cuộc tìm được Mạc Vũ Sinh, cậu bơi đến gần Mạc Vũ Sinh mới phát giác anh bị lục tảo quấn kín như bánh ú. Đáy hồ có một hang động sâu hút, tựa hồ những sợi lục tảo trông như xúc tua vươn ra từ đây, và đang thong thả tha Mạc Vũ Sinh xuống.
Kiều Mạt vươn tay, một lưỡi đao màu lam bay ra từ lòng bàn tay cắt đứt lục tảo đang kéo Mạc Vũ Sinh, cậu ôm Mạc Vũ Sinh bơi lên trên. Song lục tảo như có sinh mệnh, bị cắt lại càng mọc dài và mạnh hơn, chẳng những thế còn có càng nhiều lục tảo tràn ra từ hang động, cuốn chặt lấy Kiều Mạt và Mạc Vũ Sinh.
Trong mắt hoàng tử nhỏ hiện vẻ phẫn nộ, bỗng cảm thấy uy nghiêm Đại Long tộc bị khiêu khích, đây là loài thủy yêu đui mù nào mà dám tác oai tác quái trước mặt mình chứ. Nhưng phẫn nộ thì phẫn nộ, hoàng tử nhỏ bị áp chế hơn nửa tu vi tại nhân gian vẫn có chút không địch lại nó.
Vì Kiều Mạt đã xuống nước gần mười phút, giờ phút này lại ở hình người, kiên trì đến hiện tại đã là cực hạn. Kiều Mạt cảm thấy ngực hơi khó chịu, não trướng trướng, cậu nhìn Mạc Vũ Sinh, không khỏi nhíu mày, mình còn như thế, chỉ sợ Mạc Vũ Sinh càng không ổn. Nếu còn ngâm dưới nước thêm nữa, e rằng khó giữ tính mạng Mạc Vũ Sinh.
Nhìn lục tảo tràn ra gần như lấp kín không gian xung quanh, Kiều Mạt trầm tư giây lát, trong mắt chợt nổi ánh sáng vàng, một bóng trắng xuất hiện trong nước.
Hoàng tử nhỏ khôi phục hình rồng, ngoại trừ lần say xỉn trước bất cẩn để lộ đuôi, đây là lần đầu tiên cậu xuất hiện tại nhân gian với hình rồng trọn vẹn.
Thân dài hơn 10m, toàn thân màu trắng bạc, hai cái sừng đầy lông tơ hình chữ Y vẫn chưa hoàn toàn thành hình, mọc trên đỉnh đầu không đủ uy phong, lại thừa đáng yêu, đôi mắt vàng kim sáng rực. Chỉ thấy tiểu bạch long uốn lượn hai vòng trong nước, chạy thẳng tới hang động, lục tảo chung quanh nằm yên như bị hóa đá. Tiểu bạch long đến miệng hang, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm cửa hang, há miệng, một tiếng gầm vang vọng khắp đáy hồ.
Vài giây sau, liền thấy toàn bộ lục tảo nhanh chóng lùi vào hang, bao gồm những sợi đang quấn Mạc Vũ Sinh. Hơn mười giây sau, đáy hồ sạch bong, một cọng lông xanh cũng chả còn.
Tiểu bạch long quay mấy vòng trước hang, cổ họng lại phát ra vài tiếng gầm nhẹ, mắt toát ra ý cảnh cáo đầy khí phách. Sau mới xoay người rời đi, đuôi quấn lấy Mạc Vũ Sinh, ngoi lên mặt nước.
Đến khi còn cách mặt nước một đoạn, thân thể tiểu bạch long gấp rút thu nhỏ, biến về hình người. Kiều Mạt ôm cổ Mạc Vũ Sinh, hai người đồng thời nổi lên.
Kiều Mạt vừa ló đầu lên liền thấy Kim Trăn bên bờ hồ, lúc này Kim Trăn đã vào hồ, hiển nhiên đang muốn xuống nước.
Kiều Mạt ngước mắt lên, đối diện ánh mắt lo lắng không thôi của Kim Trăn. Cõi lòng hoàng tử nhỏ ấm áp, nhoẻn miệng cười với hắn.
Kim Trăn thấy Kiều Mạt trồi lên mặt nước, rõ ràng thở phào một hơi, sắc mặt dịu đi nhiều. Hắn xuống nước bơi đến chỗ Kiều Mạt.
Hai người cùng kéo Mạc Vũ Sinh lên bờ. Kim Trăn vừa lôi Mạc Vũ Sinh lên, bác sĩ của đoàn phim cũng lập tức chạy vội tới, ấn tim một hồi, Mạc Vũ Sinh phun ra mấy ngụm nước, rốt cuộc chậm rãi mở mắt.
Mọi người mừng húm, rối rít thở phào.
Vi Vi nhìn Kiều Mạt vẫn ngâm mình trong nước, nói: “Ông còn ở dưới nước chi vậy, lên lẹ đi, tí nữa coi chừng có dư chấn, đạo diễn Lục kêu chúng ta chạy nhanh khỏi đây đó.”
Kiều Mạt cười gượng, hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Kim Trăn, Kim Trăn đến gần cậu nhìn kỹ, mày không khỏi nhíu chặt:
“Không cho em trần truồng trên bờ, em chạy xuống nước khỏa thân hả?”
Kiều Mạt chớp chớp mắt tủi thân: “Hổng phải em sợ anh ghen sao, anh coi đi, em thậm chí còn trốn dưới nước không dám lên, mau đi lấy giúp em bộ đồ.”
Ánh mắt Kim Trăn ấm lên, cầm áo choàng ném qua cho cậu.
Tiếp theo, Đầu Trọc kiểm lại nhân số đoàn phim, không thiếu ai. Ngoài Mạc Vũ Sinh bị thương trên trán, còn có hai nhân viên bị đá rơi trúng, bị thương nhẹ. Đoàn phim tổn thất một máy quay và một ít thiết bị khác.
Lục Tường ngửa mặt lên trời thở dài: Quả nhiên lúc bấm máy không chịu bái thần mà…
Lúc này, trong khách sạn, Hoa Linh một tay bê ly rượu vang, tay kia xách chuông bạc, nhìn cảnh hồ trên mặt gương giữa không trung, ánh mắt ra chiều nghiền ngẫm ý, thì thào:
“Hóa ra là rồng, đúng là ngày càng thú vị.”