Bán Yêu Tư Đằng

Chương 11

Tư Đằng muốn đến núi Thanh Thành. Tuy Tần Phóng chưa từng đến đó nhưng cũng biết núi Thanh Thành là cái nôi của đạo giáo Trung Quốc. Anh cảm giác ba bước gặp một đạo trường mười bước gặp một đạo quan, yêu quái bình thường chỉ e là tránh không kịp với nơi này. Nhưng cô…

Lòng mang đầy nghi ngờ nhưng Tần Phóng không hỏi, anh kiểm tra vé máy bay trên điện thoại di động, tốt nhất là từ Tây Ninh bay đến Thành Đô. Anh vẫn đang giữ giấy chứng minh của An Mạn, ảnh trên chứng minh thư cũng đã biến dạng, Tư Đằng dùng giấy chứng minh của An Mạn chắc hẳn có thể qua kiểm tra an ninh. Mấu chốt là cô định đi lúc nào, có cần nghỉ lại một đêm ở Nang Khiêm không….

Tư Đằng trả lời: “Không cần, càng nhanh càng tốt.”

Cô còn nói: “Có một số người e rằng đang sống rất tự tại, tôi phải cho họ biết là ai đã trở lại rồi.”

Nói đến câu sau, khóe môi cô và đuôi lông mày đều là nét cười. Đây là lần đầu tiên Tần Phóng nhìn thấy được tâm trạng cô tốt như vậy kể từ khi anh biết cô đến nay. Cô nói: “Chỉ cần nghĩ đến bắt đầu từ bây giờ có nhiều người ăn không ngon ngủ không yên vì tôi, cảm giác thật là… Khiến người ta hưng phấn đến mức muốn mở kho phát gạo mà.”

Điều yêu quái hưng phấn thật đúng là khiến người ta khó hiểu được. Tần Phóng không phản bác, anh dừng một chút lại hỏi: “Tôi đi ra ngoài tìm xe, tốt nhất hôm nay có thể rời khỏi Nang Khiêm.”

Lúc đứng dậy lại hỏi cô: “Mua cho cô bộ quần áo thay trước nhé?”

“Không cần, không lạnh.”

Còn rất tự mình đa tình nữa cơ đấy. Ai sợ cô lạnh? Tần Phóng thật bị cô chọc tức mà. Anh chỉ chỉ chiếc áo khoác lính bên ngoài chiếc áo choàng tắm của Tư Đằng: “Chúng tôi chả ai mặc vậy cả.”

“Tôi thích, anh có ý kiến à?”

“Không có.”

Tần Phóng nhận ra mình phải không ngừng rút ra được bài học kinh nghiệmtrong việc giao tiếp với Tư Đằng. Sau này cho dù trên đầu cô ấy đội một cái bao bố thì mình cũng đừng nói nửa chữ không được.

Tần Phóng đi đặt vé máy bay, nhân viên tiếp tân khách sạn còn tưởng anh mất kiên nhẫn nên vội vàng giải thích: “Thưa anh, khách phòng số 188 đã trả phòng rồi. Chúng tôi lập tức cho người quét dọn, sẽ nhanh thôi ạ.”

Bên cạnh anh là người đàn ông cao lớn chờ trả phòng. Hắn để râu quai nón, vừa nhìn đã thấy là loại bặm trợn. Tần Phóng cũng không để ý, đưa thẳng thẻ phòng: “Xin lỗi, tôi có việc không ở nữa.”

Điều này coi như là hủy phòng, nhân viên tiếp tân không vui nhìn theo bóng lưng Tần Phóng vội vã đi ra ngoài. Người đàn ông râu quai nón rất bực bội, hung dữ thúc giục cô ta: “Cô cũng nhanh lên đi!”

Rồi hắn quay đầu về phía hai kẻ đồng bọn từ trên lầu đi xuống: “Ăn cơm rồi đi.”

***

Tư Đằng vừa nhìn đã biết ba người mới bước vào phòng ăn này có vấn đề. Cũng không phải là do vẻ mặt sát khí của tên đàn ông râu quai nón và ánh mắt quái dị của bạn hắn. Mà là người đàn ông gầy gò luôn đội mũ lưỡi trai đi chung với họ.

Đầu hắn cố ý cúi thấp, có vẻ mất hồn lạc vía, quần áo mặc trên người rộng thùng thình quái dị. Tay áo xắn lên, máy móc ăn uống. Hắn dùng mũ lưỡi trai dường như là để che giấu mái tóc, nhưng vẫn có vài sợi ngang bướng thò ra khỏi viền mũ.

Đó là một cô gái giả trang. Hình như cô ta bị uy hiếp nhưng không liên quan đến tính mạng, cứ che che giấu giấu sợ lộ ra đầu mối. Tư Đằng mỉm cười, đột nhiên cảm thấy chuyện trên đời này thật thú vị và quái lạ. Ngồi chung một phòng ăn, chỉ cách vài cái bàn, bề ngoài đều là thực khách nhưng nào ai biết trong số đó có kẻ đang che giấu bí mật và cô lại là yêu quái đâu chứ.

Thoáng chốc thất thần, lúc hoàn hồn lại cô phát hiện tên râu quai nón kia đang lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt ẩn giấu sự hiểm độc và uy hiếp rõ ràng. Đồng bọn của hắn dường như cũng phát hiện, ngẩng phắt đầu nhìn xoáy vào Tư Đằng.

Tư Đằng lặng thinh, lông mi run run, ánh mắt nhìn thấp xuống dáng vẻ như không muốn gây chuyện. Tên râu quai nón thầm đắc ý, đương muốn bảo đồng bọn chuẩn bị lên đường thì hắn nhìn thấy một việc khiến sắc mặt thoáng chốc sững sờ.

Tư Đằng nhìn hắn mỉm cười, cùng lúc đó cô từ từ đưa tay cắt ngang cổ một cái.

Đồng bọn tên râu quai nón cũng nhìn thấy, hắn đứng bật dậy. Nhưng vừa nhỏm dậy thì cánh tay đã bị kéo mạnh lại, tên râu quai nón không nhìn hắn vẫn nhìn chằm chằm Tư Đằng như cũ, vẻ mặt bình tĩnh khác thường nói: “Đi thôi.”

Mãi cho đến khi ngồi trên xe, tên đó vẫn còn tức giận bất bình, đấm một cú nặng nề vào tay lái, lại hung hăn chồm ra phía sau giật chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô gái cải trang đội lên đầu mình. Mái tóc dài được vấn lên của cô gái buông xuống, thân thể bị kéo lắc lư vài cái, vịn lưng ghế không dám lên tiếng.

Tên mũ lưỡi trai tức giận: “Mẹ kiếp anh sợ cô ta à, không phải là đàn bà thôi ư. Anh ăn chay lớn lên hả?

Tên râu quai nón lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại nhìn cô gái trong kính chiếu hậu: “An Mạn, cô cũng thấy đó, cô nói cho cậu ta biết xem tôi nhịn cái gì?”

An Mạn hơi do dự, cô nhìn tên mũ lưỡi trai, chần chờ nhiều lần mới ấp úng nói: “Cô ta ăn bận như vậy, lại chỉ có một mình, nhất định cô ta còn có đồng bọn.”

Râu quái nón hài lòng ừ: “Còn gì nữa không?”

Được rồi, tên râu quai nón đã cho phép nói, An Mạn cũng gan dạ lên một chút: “Anh Tề và anh Chu dáng vóc cao lớn, nhìn…. không dễ chọc. Người bình thường sẽ cảm thấy như vậy. Hơn nữa, anh Chu chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo cô ta chứ không làm gì khác. Cô ta lại dám ra dấu tay như vậy chắc chắn thủ đoạn rất ác độc. Có lẽ là nhắm vào đám người chúng ta…”

Chu Vạn Đông vỗ một cái lên đầu tên mũ lưỡi trai: “Có nghe thấy chưa. An Mạn là đàn bà còn hiểu biết hơn mày. Tao đã nói với mày rồi, vùng này vàng thau lẫn lộn, đầu óc phải lanh lẹ cẩn thận hơn. Chưa biết đối phương là loại người nào đâu. Ra đời kiếm ăn mày phải nhớ một câu: Mãi mãi luôn có người cao tay hơn mày, thỉnh thoảng sợ một chút không phải là chuyện xấu. Vào thời khắc mấu chốt còn có thể cứu mạng của mày đó. Mày có thấy ai đều dữ dằn từ đầu đến cuối không? Mấy thằng hổ báo đó không phải là người thì mẹ kiếp cũng là yêu ma quỷ quái thôi.”

Sắc mặt tên mũ lưỡi trai thất thường, hắn chẳng nghe lọt nhiều lời phía sau, chỉ có một câu “đàn bà còn hiểu biết hơn mày” đã đâm trúng tim đen của hắn. Hắn lạnh lùng nhìn An Mạn một cái rồi nói: “Anh Chu, xuống xe, có chuyện nói.”

Chu Vạn Đông theo hắn xuống xe, tên mũ lưỡi trai đi cách xa xe một chút đưa cho Chu Vạn Đông một điếu thuốc. Hắn nháy mắt ra hiệu về phía ở trong xe, nói sâu xa: “Anh Chu, đề phòng một chút. Nếu nói con nhỏ trong phòng ăn kia không phải loại tầm thường, thì con nhỏ này… cũng không vừa đâu.”

***

Nhan Phúc Thụy trông sao, trông trăng, trông lên người đạo hữu Bạch Vân Quan của núi Võ Đang. Anh ta họ Vương, tên Càn Khôn, chừng ba mươi tuổi, đeo một cặp mắt kiếng, búi tóc đạo sĩ; Mặc áo vải, quấn xà cạp, chân đi giày vải, đeo ba-lô đen, ngồi xe khách đến núi Thanh Thành. Có rất nhiều hành khách nhìn anh ta. Mắt Vương đạo sĩ nhìn thẳng, chăm chú xem quyển từ vựng tiếng Anh trong tay. Có đôi khi còn đọc lẩm nhẩm thành tiếng.

“A-p-p-l-e, apple, quả táo, I have an apple…”

Nhà Ngói kéo Nhan Phúc Thụy: “Sư phụ, anh ta đọc cái chi mô?”

Nhan Phúc Thụy rất tức giận. Đạo sĩ núi Võ Đang của người ta cũng đã học tiếng Anh rồi, mà Nhà Ngói mình vẫn còn nói tiếng địa phương, chênh lệch thật sự quá lớn mà. Ông răn Nhà Ngói: “Sau này phải nói chuyện với thầy bằng tiếng phổ thông!”

Nhân lúc Vương Càn Khôn xem sách đã mệt, Nhan Phúc Thụy lôi kéo làm quen với anh ta: “Đạo sĩ núi Võ Đang còn phải học tiếng Anh ư?”

Vương Càn Khôn nghiêm túc gật đầu: “Đó là đương nhiên. Núi Võ Đang chúng tôi là danh sơn văn hóa đạo giáo Trung Quốc. Hằng năm đều có rất đông du khách quốc tế đến đó tham quan. Đây là cơ hội tốt nhất để đưa văn hóa đạo giáo ra thế giới. Ông biết Bạch Vân Quan ở Bắc Kinh không? Có vị đạo trưởng Điền Thành Dương nhiều năm trước đã học được tiếng Tây Ban Nha. Bây giờ ông ấy đang ở Barcelona Tây Ban Nha truyền đạo dạy học đó. Ông ấy là niềm kiêu hãnh của đạo hữu chúng ta.”

Nhan Phúc Thụy tự ti một hồi, nghĩ đến từ thuở nhỏ mình đã đi theo thiên sư danh tiếng lừng lẫy giới đạo môn. Kết quả là ngay cả đạo sĩ mình cũng không phải, chứ đừng nói đến giúp đưa đạo giáo ra thế giới. Thật là có lỗi với Thái Thượng Lão Quân và Ngọc Hoàng Đại Đế mà.

Có điều những chuyện này cũng không phải việc khẩn cấp hiện nay. Ông thử hỏi dò Vương Càn Khôn: “Vậy thư tôi viết cho lão quan chủ..”

Sắc mặt Vương Càn Khôn càng nghiêm túc hơn: “Ông nói là lão đạo trưởng Lý Chính Nguyên ư?”

Nhan Phúc Thụy vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, chính là ông ấy.”

“Đó là thái sư phụ của tôi, đã sớm qua đời nhiều năm rồi.”

Nhan Phúc Thụy thoáng sửng sốt. Điều này cũng nằm trong dự liệu. Sư phụ Khưu Sơn đã qua đời nhiều năm, nếu đạo trưởng Lý Chính Nguyên là bạn thân của ông hẳn số tuổi cũng xê xích không nhiều. Có điều may là Lý đạo trưởng vẫn còn có người nối nghiệp.

Nhan Phúc Thụy tràn trề hi vọng: “Vậy yêu quái kia… có phải cũng do Vương đạo trưởng thu phục không?”

Vương Càn Khôn nhìn Nhan Phúc Thụy giống như nhìn thấy quỷ. Nhan Phúc Thụy bị anh ta nhìn như vậy toàn thân sợ hãi, ông bắt đầu cảm thấy không được bình thường. Lẽ nào đạo trưởng Vương Càn Khôn này không phải đến để hàng yêu trừ ma sao?

Vương Càn Khôn giải thích với Nhan Phúc Thụy. Thật ra lần này anh ta đến núi Thanh Thành là để trao đổi học tập. Trước khi đi anh ta nhận được thư của Nhan Phúc Thụy gửi đến, vốn cũng không định đến chỗ ông. Nhưng suy nghĩ đến tình bạn cố tri của đạo trưởng Khưu Sơn và thái sư phụ mình, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, do dự nhiều lần cuối cùng đã liên hệ với ông.

Xã hội bây giờ đã là xã hội chủ nghĩa, quốc gia phát triển hài hòa tôn trọng tôn giáo. Nhưng tôn giáo không đánh đồng với việc mê tín. Yêu quái là một hiện tượng văn hóa, là do trước đây khoa học kỹ thuật chậm phát triển, kết quả là ý thức của quần chúng nhân dân mê muội. Việc người sống lại cũng là vấn đề khó khăn mà giới khoa học không giải thích được, huống chi là yêu quái sống lại chứ? Hơn nữa, huống chi là một con yêu quái đã chết sáu bảy mươi năm nay bỗng nhiên sống lại.

Về phần quyển sách đóng bằng chỉ được phát hiện sau khi ngôi miếu nhỏ sụp đổ, trong đó có nói gì mà năm 1910 xuất hiện một yêu quái tên là Tư Đằng. Còn nói khi yêu quái này sống lại thì ngôi miếu sẽ sụp đổ. Có phải khi còn sống đạo trưởng Khưu Sơn là một kẻ yêu thích văn học hay không? Điều này có lẽ chỉ là bản thảo tiểu thuyết ông ta sáng tác thôi nhỉ?

Cuối cùng anh ta ân cần hỏi han Nhan Phúc Thụy có phải gần đây ông chịu áp lực quá lớn vì vấn đề dỡ nhà và dời đi nơi khác hay không. Anh ta đề nghị ông đi đến khoa tâm thần ở bệnh viện khám thử xem. Nếu như cuộc sống trống trải không có mục tiêu gì, ông có thể giành thời gian học tiếng Anh, tìm hiểu kiến thức năm châu bốn biển để dời đi sự chú ý.



Xe đến trạm, đạo trưởng Vương Càn Khôn vẫy tay tạm biệt Nhan Phúc Thụy, nắm chặt lấy ba lô, bắt đầu con đường “tiến về núi Thanh Thành trao đổi học tập” đã nói khi nãy.

Nhan Phúc Thụy ngẩn ngơ nhìn bóng lưng Vương Càn Khôn rời xa. Nhà Ngói kéo áo ông hỏi: “Sư phụ, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”



Nhan Phúc Thụy không vội về nhà, ông dẫn Nhà Ngói đến siêu thị mua một con dao phay sáng loáng.

Cõi đời này có yêu quái hay không thì ông không biết. Nhưng đạo trưởng Khưu Sơn có công ơn nuôi dưỡng ông, ông không nên nghi ngờ sư phụ mình. Yêu quái ác độc như vậy lại bị Khưu Sơn trấn giết, sau khi sống lại nhất định sẽ đến báo thù…

Nhan Phúc Thụy nắm chặt con dao trong tay. Nếu Tư Đằng dám đến thì ông sẽ liều mạng với cô! Còn nếu không đến thì… dù sao con dao trong nhà cũng đến lúc nên thay rồi.
Bình Luận (0)
Comment