Bán Yêu Tư Đằng

Chương 68

Hóa ra là vậy. Chẳng trách anh luôn cảm thấy mỗi khi nhắc đến chuyện năm xưa, từ giọng nói, cách nhìn và biểu hiện tình cảm của cô đều khiến người ta có cảm giác mơ hồ rối rắm. Lúc trước anh còn từng suy đoán liệu có phải cô có một chị em sinh đôi không, thì ra có sai một chút, miễn cưỡng có thể nói là sinh đôi, nhưng thật ra là... mối liên hệ còn hơn chị em nữa.

Nhan Phúc Thụy đứng bên ngoài gõ cửa cóc cóc, giọng nói rất lịch sự: "Tiểu thư Tư Đằng, tiểu thư Tư Đằng, tôi có thể đi vào không?"

Tư Đằng ra hiệu cho Tần Phóng đến mở cửa. Lúc cửa mở ra, tay phải Nhan Phúc Thụy vẫn còn giữ nguyên tư thế gõ, tay trái thì cầm túi khoai tây nhặt được ở sân.

Ông ló đầu nhìn vào trong nhà, tay chỉ ra ngoài: "Tiểu thư Tư Đằng, người phụ nữ vừa rồi, cái người cô đã nói chuyện ấy, đã xuống núi kêu hai người Tạng đến, dùng băng ca khiêng người đàn ông kia đi rồi, nói rằng muốn đưa đến bệnh viện."

Đến bệnh viện? Tần Phóng thấy khá bất ngờ, Giả Quế Chi mà lại tốt bụng cứu chữa cho Chu Vạn Đông ư? Có điều anh cũng không lưu tâm lắm đến vấn đề này.

Hiển nhiên Tư Đằng cũng vậy, chỉ hờ hững ừ một tiếng, ra vẻ còn việc thì "khởi tấu", không việc thì cút đi. Nhan Phúc Thụy ấp a ấp úng: "Tiểu thư Tư Đằng à... tôi ở ngoài chờ cũng... không có việc gì làm, tôi có thể... vào trong này không?"

Đợi rất lâu không nghe thấy cô trả lời, ông cũng mặt dày, làm như cam chịu vội vàng đóng cửa lại, đi đến chỗ tối qua nằm ngồi xuống. Cầm lấy miếng khoai tây trong túi, vừa định đưa lên đến miệng ăn thì thấy Tần Phóng đang nhìn ông, lại ân cần đưa cho anh: "Ăn một miếng không?"

Tần Phóng không đói, anh lại nhìn Tư Đằng, khẽ hỏi: "Tiếp theo thì sao?"

***

Tiếp theo thì sao ư?

Trong khoảnh khắc đối diện với Bạch Anh, đầu óc cô lập tức trống rỗng, ngay sau đó cô hiểu được đây chính là "hiện tượng bán yêu" trong truyền thuyết. Điều này không phải do Khưu Sơn dạy cô, mà là trong quá trình cô chạm trán với yêu quái rồi hiểu ra từng chút một. Thân là yêu quái, đây là sự sợ hãi bẩm sinh, là sự kiêng dè vốn có. Nói theo quan điểm loài người là bệnh hiểm nghèo của yêu quái.

Hiện tượng bán yêu là chỉ việc thân thể yêu quái bị chia ra làm hai, yêu lực của mỗi bên đều suy giảm đột ngột. Đến một mức độ nào đó, yêu quái sẽ thiên về xu hướng loài vật, tồn tại theo quy luật "cá lớn nuốt cá bé". Bên không có yêu lực hoặc yêu lực thầm thường sẽ dần bị tiêu diệt. Tuổi thọ sẽ giống như loài người, chỉ có vài thập niên, dung mạo sẽ từ từ già đi. Đối với con người, mấy thập niên là cả đời đằng đẵng, nhưng đối với yêu quái thì đã là gì? Núi non, sông ngòi, hòn đá, dây mây, có cái nào không sống lâu hơn con người? Mấy thập niên tu luyện thì đạt được thành quả gì, như vậy có khác gì chết ngay tức khắc? Đây không phải là bệnh hiểm nghèo hay sao?

May là lúc sinh mạng lâm vào đường cùng sẽ giống như khi trúng một loại kịch độc, luôn luôn sẽ có thuốc giải thích hợp. Cái gọi là không có thuốc chữa chẳng qua là bởi vì chưa tìm được mà thôi. Xuất phát từ hiện tượng bán yêu đáng sợ, một nửa cá thể sẽ nhanh chóng loại trừ mâu thuẫn kia, hợp thể một lần nữa, giống như bóp chết chứng bệnh nan y ngay từ lúc đầu nảy sinh. Trường hợp vô cùng hiếm thấy là nếu vẫn không thể đạt được sự hợp nhất, vậy chỉ có cách là hai bên quyết đấu, dùng vũ lực tiêu diệt bên đối lập, thu hồi yêu cốt, trở lại làm yêu chân chính. Điều này cũng không hề khó khăn, bởi vì lúc phân thể tuyệt đối không bao giờ có chuyện sinh ra thể lực ngang nhau, nhìn có vẻ là một nửa nhưng nhất định sẽ có phía mạnh hơn. Thế nhưng giải quyết bằng vũ lực tất nhiên sẽ gây tổn hao yêu lực nặng nề, nói cho cùng cũng không phải là cách hay.

Giọng Tư Đằng rất bình tĩnh: "Khi đó tình thế vốn nguy hiểm, một khi bị Khưu Sơn bắt được, hậu quả chắc chắc khôn lường. Nếu như vẫn phân thể, quả thật là tự tìm đường chết, tôi bằng lòng nhường bước đàm phán với Bạch Anh. Nào ngờ..."

Cô cười khẩy hai tiếng: "Nào ngờ nói thế nào cũng không thông, cô ta cảm thấy Thiệu Diễm Khoan biết rõ cô ta là yêu mà còn cầu hôn với cô ta là bởi hắn đã yêu cô ta đến điên cuồng, càng chứng minh đó là một người đàn ông tốt, đáng giá để gửi gắm cả đời. Cô ta còn khuyên tôi, làm yêu quái cả nghìn năm có ý nghĩa gì chứ? Không bằng cùng người mình yêu tiêu dao qua kiếp người..."

Nhan Phúc Thụy như nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, trong miệng vẫn ngậm nửa miếng khoai, quên cả nhai.

"Nhưng tôi không tin Thiệu Diễm Khoan. Sau khi hiện hình tôi không hề hận hắn, nhưng cũng không còn ảo tưởng với hắn nữa. Khi phân thể với Bạch Anh, loại trừ được thứ tình cảm mê luyến với hắn rồi, tôi lại càng phát giác con người hắn rất đáng nghi. Chuyện tình cờ gặp lại ở Bách Nhạc Môn ban đầu còn cảm thấy là duyên phận, nhưng bây giờ tôi bắt đầu nghi ngờ có phải là cố ý an bài hay không. Vì vậy lúc đó tôi tạm thời từ bỏ ý định thuyết phục Bạch Anh, âm thầm điều tra Thiệu Diễm Khoan. Tôi điều tra rất lâu, rốt cuộc có một buổi tối bắt gặp được hắn và Khưu Sơn gặp nhau."

***

Nơi đó là ngõ ở sau sàn nhảy, Thiệu Diễm Khoan cầm áo khoác vội vàng đi về phía cuối ngõ. Khưu Sơn đang chờ hắn, ăn mặc như người bình thường, đầu đội nón lá che đi búi tóc đạo sĩ, đôi mắt lộ ra bên dưới vành nón, nhìn hắn: "Tôi đã nói nếu không có việc gì đừng tìm tôi rồi mà!"

Thiệu Diễm Khoan hơi nổi nóng: "Làm sao không có việc gì, có hai việc. Tư Đằng chấp nhận lời cầu hôn của tôi rồi."

Mắt Khưu Sơn sáng quắc: "Thật à?"

Thiệu Diễm Khoan phiền muộn: "Đạo trưởng, không nhất thiết phải bắt tôi cưới cô ta thật đấy chứ? Dù sao đó cũng là yêu quái... lỡ như... Đạo trưởng, ông mau chóng thu phục cô ta đi! "

Khưu Sơn trầm ngâm hồi lâu: "Thiệu công tử, việc này còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn nữa."

Thiệu Diễm Khoan thoáng sửng sốt.

"Binh pháp đã nói, không đánh mà người ta chịu khuất phục mới là thượng sách. Đối với Tư Đằng, tôi luôn tránh đụng mặt với cô ta. Cậu không biết lúc trước ở Hán Khẩu, tôi đã từng đánh nhau với cô ta một lần. Yêu quái vẫn là yêu quái, cô ta đã bắt hơn mười người, uy hiếp tôi phải thả cho cô ta đi. Thượng Hải là một thành phố lớn, nơi cô ta ra vào đều là nơi sầm uất..."

Thiệu Diễm Khoan sốt ruột: "Nếu đạo trưởng lo lắng việc này thì không cần đâu. Lúc trước tôi từng đưa Tư Đằng đến nông thôn đạp thanh, nơi đó rất vắng vẻ, tôi có thể sắp xếp..."

Sắc mặt Khưu Sơn sa sầm: "Cậu hãy nghe tôi nói hết đã! Đây chỉ là việc thứ nhất thôi, thứ hai là yêu lực của Tư Đằng không hề kém cỏi, lúc trước ở Thanh Thành còn làm trọng tương đạo hữu động Ma Cô của chúng tôi, tôi thật sự không muốn đạo môn bị tổn hại lần nữa. Tư Đằng đã nhận lời cầu hôn của cậu, có thể thấy được bây giờ cô ta đã bị tình cảm che mất lý trí rồi, Thiệu công tử, nếu như..."

Ông ta kề vào tai Thiệu Diễm Khoan, giọng cực nhỏ, Thiệu Diễm Khoan nghe xong bỗng giận dữ: "Sinh con? Thứ yêu quái sinh ra có thể là người được sao?"

Khưu Sơn cười lạnh: "Thiệu công tử, cậu suy nghĩ nông cạn rồi. Trong tình huống bình thường, đương nhiên yêu quái không thể sinh con với loài người. Nhưng nếu cô ta thật sự nguyện ý con sinh ra nhất định sẽ là người. Bởi yêu quái nếu không trút bỏ hết yêu lực thì không thể sinh con cho con người được."

Thiệu Diễm Khoan hiểu ra: "Ý ông là..."

Khưu Sơn vỗ vỗ vai hắn: "Cậu nghĩ đi, nếu cô ta thích cậu, chỉ cần cậu đối xử với cô ta tốt một chút, nói nhiều câu đường mật... Mà những chuyện này đối với Thiệu công tử đâu có khó nhỉ? Nếu việc này thành công, tất cả đều trở nên đơn giản, không cần tổn thương người vô tội, đạo môn cũng có thể an toàn rút lui, công đức vô lượng đấy."

Dường như Thiệu Diễm Khoan định nói gì đó nhưng Khưu Sơn đã ngắt ngang: "Đúng rồi, cậu nói có hai việc tìm tôi cơ mà, việc thứ hai là gì?"

Giọng Thiệu Diễm Khoan có chút khó chịu: "Đạo trưởng, chắc hẳn ông cũng đã nghe nói đến việc xưởng dệt nhà tôi rồi đấy."

Lúc trước Khưu Sơn đã nói nếu hắn chịu giúp việc Tư Đằng, thì sau này ông ta sẽ cho hắn một số tiền lớn, để chấn hưng lại xưởng dệt Hoa Mỹ đang đầy nguy cơ của nhà hắn. Không ngờ tình thế biến hóa quá nhanh, vốn tưởng rằng còn có thể chống đỡ được nửa năm, một năm, nào ngờ nói đến đóng cửa liền vỡ nợ luôn.

Khưu Sơn cười cười: "Có nghe nói, có điều tái ông mất ngựa sao biết được không phải phúc. Thiệu công tử đừng chê tôi nói chuyện khó nghe, thật ra cậu không có tài kinh doanh, đổ tiền vào xưởng cũng như nước chảy xuống núi, không bằng là giữ chặt trên người thì hay hơn. Thời buổi ngày nay loạn lạc, nghe nói phía Bắc đã xảy ra chiến tranh, đến lúc đó muốn chạy đi lánh nạn cũng đâu mang theo xưởng được, để lại thì tiếc, ngược lại còn là gánh nặng. Hiện giờ tôi không có tiền trong tay, nhưng đạo môn chúng tôi có không ít đồ đáng giá, cậu yên tâm đi, đã hứa với cậu rồi thì không thiếu một xu nào đâu."

Rốt cuộc vẻ mặt Thiệu Diễm Khoan cũng dễ chịu hơn một chút: "Vậy... cứ theo lời đạo trưởng nói, đi một bước tính một bước thôi, nếu có vấn đề gì tôi lại đến tìm ông."

Sắc mặt Khưu Sơn bỗng sa sầm: "Thiệu công tử, không thể đi một bước tính một bước được. Tạm thời tôi có việc phải rời khỏi Thượng Hải, việc bám theo Tư Đằng không để lạc mất dấu vết, rồi dụ dỗ cô ta sinh con đều nhờ vào cậu hết đấy."

Thiệu Diễm Khoan lắp bắp: "Tại sao... đạo trưởng định đi sao? Bao... bao lâu thì trở lại?"

Khưu Sơn thở dài: "Tạm thời không nói chắc được. Thiệu công tử, bọn cậu ở Thượng Hải ăn uống no đủ đâu biết đại lục khó khăn thế nào. Bắt đầu từ năm ngoái Xuyên Cam đã xảy ra nạn đói lớn, có chuyện kẻ bán thịt người, người ăn thịt người, nghe nói huyện trưởng của huyện Tịnh Hóa sắp bị dọa đến điên rồi. Nơi đó ác khí tràn lan, để tránh có việc biến thành yêu tinh, mấy đạo môn cũng đã chạy đến... Tóm lại, sau khi giải quyết xong tôi sẽ trở lại Thượng Hải, tự mình tiêu diệt yêu nghiệt Tư Đằng này."

Trở lại Thượng Hải? Lời nói nói ra thì dễ, khi đó dĩ nhiên ông ta không ngờ, chân trước vừa rời đi, chân sau đã xảy ra cuộc chiến Tùng Hộ, ba tháng sau Thượng Hải bị Nhật Bản chiếm đóng... Có điều những việc này bản thân Tư Đằng cũng không biết được, dù sao cô cũng không sống được đến tháng Tám.

***

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn không kìm được vẻ mặt đắc ý: "Ngày hôm sau tôi đến tìm Bạch Anh, nói cho cô ta nghe âm mưu của Thiệu Diễm Khoan và Khưu Sơn, nhìn cô ta run rẩy, sắc mặt trắng bệch, trong lòng tôi vô cùng vui sướng."

Cô cho rằng kẻ đó đáng giá gửi gắm cả đời, hóa ra lại là tên đốn mạt. Ai bảo cô không nghe lời tôi, ai bảo cô khăng khăng cố chấp. Bây giờ đụng phải đường cùng thì trách ai?

Bạch Anh nói: "Cô cho tôi chút thời gian để tôi nghĩ kỹ đã."

Tư Đằng cười: "Tốt, cô cứ từ từ suy nghĩ, có điều nghĩ đến nát óc cũng rất khó khiến kẻ phụ bạc biến thành người si tình đâu."

Nói xong lại viết địa chỉ cho Bạch Anh, giọng nói cũng dịu đi: "Nếu nghĩ thông suốt thì nhanh chóng đến tìm tôi, Khưu Sơn rời khỏi Thượng Hải rồi, đó là một cơ hội tốt, chúng ta còn phải bàn bạc kỹ hơn."

Ba ngày sau...

Ngày hôm đó cô còn nhớ rất rõ, đến tối bỗng có mưa lất phất, từ quán trọ nhìn ra, xuyên qua màn mưa, mái nhà như bốc lên khói trắng, cô còn đang phiền muộn sao Bạch Anh còn chưa có tin tức gì thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Bạch Anh sai người gửi cho cô một lá thư, hẹn cô tối nay gặp mặt. Địa điểm chính là... xưởng dệt Hoa Mỹ đang đóng cửa.
Bình Luận (0)
Comment