Bang Chủ Dụ Phi

Chương 14

Ban đêm, Đỗ Trọng Khang không tìm được Mai Phượng Tuyết, gấp gáp tìm kiếm nàng khắp nơi, cho đến khi Tiểu Thiện mặt nhăn mày nhó nói cho hắn biết Mai Phượng Tuyết có thể đang thực hiện kế hoạch nghiên cứu cách chưng cất rượu, hắn mới chạy như bay hướng hầm chưng cất rượu phóng tới.

"Mai cô nương ở đây?"

"Còn bên trong. . . . . ." Thủ vệ khẩn trương nói. Sắc mặt trang chủ rất khó coi, khó coi đến mức làm cho người ta không rét mà run.

"Đáng chết! Sao các ngươi dám để một mình nàng đi vào ?!" Đỗ Trọng Khang tóm cổ áo tên thủ vệ, tức giận quăng hắn xuống, thật nhanh xông vào trong hầm.

"Mai Mai. . . . . ." Đỗ Trọng Khang tìm kiếm bóng dáng của Mai Phượng Tuyết, trái tìm phải kiếm, vẫn không thấy nàng.

Đáng chết, nàng lại chạy trốn tới nơi nào? Chẳng lẽ rơi vào trong thùng rượu?

Ở một chỗ khác trong hầm, Mai Phượng Tuyết say đến thất điên bát đảo trong tai loáng thoáng truyền đến thanh âm quen thuộc của Đỗ Trọng Khang, không dám tin lẩm bẩm nói: "A Khang?"

Không thể nào? Nàng chỉ tùy tiện kêu tên, hắn lại thật sự xuất hiện sao? Ưmh, đầu của nàng thật choáng váng, nhất định là nàng nghe lầm.

"Mai Mai?" Mặc dù âm lượng nàng phát ra không lớn, thậm chí có thể nói là nhẹ như muỗi kêu, nhưng Đỗ Trọng Khang vẫn nghe được thanh âm của nàng.

"A Khang?" Nàng nghe lầm nghiêm trọng tới vậy sao. Thanh âm A Khang làm sao càng lúc càng rõ ràng bên tai?

Đỗ Trọng Khang đi theo nguồn âm thanh, leo lên cái thang, quả nhiên thấy nàng vùi lấp ở trong thùng rượu.

"Mai Mai!" Nàng cư nhiên để mình rơi vào trong thùng rượu?

"A Khang?" Mai Phượng Tuyết khẽ ngửa đầu, phát hiện bóng dáng hắn ở trước mặt nàng lay động, trong khoảng thời gian ngắn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ."Không, là ảo giác, là ảo giác. . . . . ."

"Cái gì ảo giác? Ta là thật!" Đỗ Trọng Khang chân mày nhăn thành một đường, tung người bay xuống, dùng sức bắt được phía sau nàng, lập tức kéo nàng ra. Tất cả quá trình nàng cảm thấy khó mà thoát khỏi nhưng trong nháy mắt đã hoàn thành.

"A Khang? Thật sự là ngươi?" Cơ thể ướt át mềm nhũn của Mai Phượng Tuyết vô lực dựa hẳn vào hắn, không dám tin nhìn chằm chằm hắn.

"Nói nhảm." Đỗ Trọng Khang môi mím thật chặt."Không phải là ta còn có thể là ai?" Hắn ôm nàng sang thùng rượu bên cạnh ngồi xuống, trấn an nỗi sợ hãi trong lòng nàng.

"Thật sự là ngươi!" Mai Phượng Tuyết cao hứng bừng bừng gắt gao ôm lấy hắn."Nhưng làm sao ngươi cứ lay động không ngừng?"

"Nàng say." Đỗ Trọng Khang nhìn gò má nàng lúc này đã nhuốm màu đỏ tươi ở trước mặt hắn, sắc mặt rất khó coi. Nàng đáng chết cư nhiên một thân một mình chạy tới hầm chưng cất rượu, còn để cho mình té xuống thùng rượu!

"Ta có say sao?" Mai Phượng Tuyết hoàn toàn không cảm giác mình đã uống rượu say."Ta vừa rồi không có uống rượu, nào có thể say?"

"Nàng ngâm cả người trong rượu lâu như vậy, không say mới là lạ." Đỗ Trọng Khang rốt cuộc không nhịn được nổi cáu với nàng. Cho dù biết rõ nàng đã say, hắn vẫn không tiếc lời mắng nàng, hồi sau mới bình ổn tâm tình không đành lòng để nàng lại sợ hãi." tại sao nàng một mình lén lén lút lút chạy tới nơi này?"

"Ta rất yêu mến ngươi. . . . . ." Mai Phượng Tuyết trả lời không ăn nhập với vấn đề hắn hỏi."A Khang, ta rất yêu mến ngươi. . . . . ." Nàng say đôi mắt trở nên lờ đờ mông lung nói.

Đỗ Trọng Khang định nói, cả người đột nhiên chấn kinh. Nàng sao đột nhiên nói tới chuyện chẳng liên hệ này chứ? Hắn rõ ràng đang chất vấn nàng không phải sao? Nhưng một lời này của nàng lại thực êm tai dễ nghe.

"Ta đã nói với ngươi. . . . . . Ta thật ra không phải cố ý chạy tới nơi này ." Mai Phượng Tuyết dựa vào ngực hắn, tìm kiếm vị trí thoải mái nhất."Ta tới nơi này, nguyên nhân lớn nhất, là sợ ngươi bị hoàng thượng chặt đầu!" Nàng giống như đang công bố bí mật kinh thiên động địa.

Đỗ Trọng Khang chân mày lần nữa nhíu lại. Hắn bị huynh đệ của hắn chặt đầu?

"Ta đã nói với ngươi. . . . . . Ta phải gả cho hoàng thượng. . . . . . Cho nên ta không thể thích nam nhân nào khác ngoại trừ hoàng thượng. . . . . . Nhưng đột nhiên ta lại phát hiện ta rất thích rất thích ngươi. . . . . . Cho nên ta nhất định phải học được phương thức ủ rượu. . . . Sau đó rời xa ngươi, như vậy ta mới không tiếp tục thích ngươi. . . . Nếu không hoàng thượng biết ta thích ngươi, nhất định hoàng thượng sẽ đem đầu của ta trảm, không chỉ thế đầu của ngươi cũng khó giữ." Mai Phượng Tuyết mắt say lờ đờ sương mù nói, đỏ au, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên đầy uất ức cùng khổ sở.

Đợi nàng nói xong Đỗ Trọng Khang không biết nên giận hay là nên mừng. Cao hứng là nàng thừa nhận thích hắn, tức giận vì nữ nhân ngốc này, muốn dùng cách rời xa hắn để quên hắn? Làm sao có thể! Nàng cho là muốn gần hắn thì gần, muốn rời đi thì liền đi được sao?

"Uy. . . . . . A Khang, cái người này mấy ngày nay tại sao đối xử với ta lạnh lùng như vậy. . . . . . Ta thật sự rất lo lắng ngươi không còn để ý ta nữa. . . ." Say rượu rồi nàng chẳng còn khống chế nổi lời nói của bản thân. Nghe những lời nàng nói hắn vẫn còn chưa nguôi giận, nàng đã cắm đầu cắm cổ nói tiếp.

Đàm luận đến lúc cục tức tưởng chừng nuốt không trôi nữa, trái tim Đỗ Trọng Khang lại chợt dâng lên thương xót. Ai cho nàng học xong thì được phép rời xa hắn? Hắn muốn nàng phải lưu lại đây!

Hiện tại biết nàng rất để ý mình, nhưng hắn vẫn khó kìm chế cơn tức giận trong lòng. Nữ nhân ngu xuẩn này lại dám nói sẽ rời xa khỏi hắn? !

"Này, ngươi đừng có không để ý đến lời nói của ta có được không?" Mai Phượng Tuyết thân thể còn ẩm ướt rúc thật sâu trong lòng hắn."Ta thật sự thích ngươi. . . . Ngươi đừng tiếp tục không để ý ta chứ. . . . A, ngươi chính là không cần để ý ta. . . . Tránh cho ta sẽ càng lúc càng thích ngươi. . . . . ."

"Ta cả đời cũng không thể không để ý tới nàng!" Đỗ Trọng Khang đem nàng ôm trọn trong lồng ngực."Hơn nữa ta cả đời cũng không để cho nàng đi đâu hết!" "Vậy sao?" Mai Phượng Tuyết đột nhiên lộ ra nụ cười sán lạn. Hắn nói hắn cả đời cũng không thể không để ý tới nàng, thật là tốt quá! Nhưng hắn còn nói hắn cả đời cũng không thể để cho nàng đi. . . . . . Vậy làm sao có thể? "Không được....., ta nhất định phải đi! Ta không đi, ngươi sẽ mất mạng !"

"Vậy sao?" Đỗ Trọng Khang khẽ nhíu mày, không muốn nói thêm.

Nàng đã chỉnh hắn thảm thế này, đợi nàng tỉnh táo lại, hắn cũng muốn để cho nàng nếm thử tư vị làm một người bận tâm khổ sở một chút mới được.

"Thật đấy." Mai Phượng Tuyết dùng sức gật đầu."Nhưng ta vô cùng không muốn đi. . . . Ta phải làm thế nào? Ô, ta thật là thống khổ mà. . . . . ."

"Không muốn đi thì lưu lại." Đỗ Trọng Khang khẽ mỉm cười, đã bắt đầu có thể tỉnh táo xử lý việc này, thậm chí trêu nàng.

"Ta rất muốn lưu lại, nhưng . . . . Ô. . . . Tại sao ta lại bị gả cho hoàng thượng? Ta không muốn gả cho hoàng thượng. . . . . .Hay là, ta rạch một đường trên mặt của ta , sẽ không cần gả cho hoàng thượng nữa. . . . . Thế nhưng sau đó sẽ rất đau. . . . . . Hơn nữa dung nhan biến dạng ngươi nhất định cũng chán ghét ta. . . . . Vậy ta làm vậy chẳng tốt chút nào . . . . . Nhưng ta còn có biện pháp nào khác chứ? Chẳng lẽ làm bộ chết. . . . . . Khiến hoàng thượng không tìm được ta sao?" Say khướt Mai Phượng Tuyết bắt đầu nghĩ lung tung.

"Ngươi nhất định là rất khổ não." Đỗ Trọng Khang hôn cái miệng của nàng rồi vô cùng đồng tình nói."Thật là ta đã khiến ngươi vất vả rồi."

"Đúng vậy, ta rất khổ cực, rất vất vả." Say mông lung nàng liều mạng gật đầu."Ngươi biết ta rất khổ cực? Thật là giỏi. . . . . ."

"Ta dĩ nhiên biết nàng rất vất vả. Nàng cần nghỉ ngơi một chút, đừng suy nghĩ nữa, được không?" Nhìn nàng say thành bộ dạng này còn phải tiếp chuyện với hắn, không khổ cực mới là lạ. Tim hắn mới vừa cuống quít đập nhanh giờ đã bình ổn, hắn nên giúp nàng tắm rửa một chút trước khi nghỉ ngơi.

"Nghỉ ngơi? Không. . . . . ." Mai Phượng Tuyết dùng sức lắc đầu, chợt tuôn ra một nụ cười."A Khang, ngươi có biết hay không, ta rất muốn. . . . . ."

Đỗ Trọng Khang nín thở trầm ngâm chờ đợi, mong đợi nàng sẽ nói ra lời nói có cánh."Ngươi rất muốn cái gì?"

"Ta không muốn nghỉ ngơi. . . . . . Ta rất muốn ngủ." Nói xong, nàng không kiêng dè gục trên người của hắn, hoàn toàn đi vào trạng thái say ngủ.

Đỗ Trọng Khang bất đắc dĩ mỉm cười.

Còn tưởng rằng nàng thật sự say rượu mất lý trí, không nghĩ tới cuối cùng chẳng có gì xảy ra, hắn còn bị nàng dọa.

Nghỉ ngơi cùng ngủ có cái gì bất đồng sao?

Hắn mỉm cười lắc đầu một cái, trên khuôn mặt trong sáng phơn phớt ửng hồng ấn xuống một dấu hôn.

"Ngủ ngon, Mai Mai."
Bình Luận (0)
Comment