Băng Đá (Ice)

Chương 11

Niki cúi người trên sàn, trong một góc tối của gian bếp, lắng nghe tiếng nước chảy trên lầu, khi ả cố ép bản thân quên đi cơn ớn lạnh. Ả căng tai để nghe nhiều hơn. Không chắc chắn là Loireli và gã to con ở cùng nhau, dù có vẻ giống như vậy. Một trong họ phải ở phòng sinh hoạt chung, người khác trong phòng trên lầu ... bên phải qua khúc quanh.

Họ có biết ả ở đây không ? Họ có nghe thấy ả không ?

Trong sự khảo sát trước đây của họ về ngôi nhà, trước khi mọi thứ biến thành đống phân, Darwin đã xem xét phòng chứa đồ và hiên sau về những món đồ di động mà họ có thể đem đi cầm cố được khi tiền họ cướp được của cô ả Helton đã cạn. Hắn chẳng tìm được cóc khô gì, dĩ nhiên, nhưng giờ đây điều đó có đáng gì nữa đâu. Điều đáng kể là điều mà ả đã tính đến khi ả bò lê lên con dốc đóng băng và lập một kế hoạch phát sốt cho đêm nay, đó là hắn không bận tâm để khoá cửa khi hắn đã vào bên trong. Ả tiến vào ngôi nhà tối xuyên qua cửa sau, đi qua phòng chứa đồ, vào gian bếp, giá lạnh, run rẩy và bị thương khắp người. Ả dò dẫm tìm đường đến chỗ góc này, nằm co ro và lắng nghe. Đó là khi ả nghe tiếng nước chảy đầu tiên và nhận ra có ít nhất một người trong số họ ở trên lầu.

Nước ngừng chảy, lát sau ả nghe những tiếng nói mơ hồ, của hai người bọn họ. Ả không nghe được điều họ đang nói, nhưng những tiếng nói đó bảo đảm với ả rằng không ai đang đợi ả trong góc quanh; bọn họ đều ở trên lầu. Sự nhẹ nhõm chảy tràn qua ả; ả có thể thở trở lại. Ả có thể suy nghĩ.

Không có nhiều thứ trong ngôi nhà có thể dùng làm vũ khí. Lúc này đạn đã hết, nhưng còn nơi nào tìm vũ khí tốt hơn bếp nữa chứ? Niki nỗ lực đứng lên, cố nén cơn đau và cơn ớn lạnh kéo dài. Đôi tay ả quá lạnh, toàn thân ả quá lạnh, ả chỉ có thể di chuyển được chút ít. Bây giờ ả đã ở bên trong và sự băng giá sẽ phai nhạt, nhưng nó không xảy ra nhanh. Ngay khi ả có chỗ thích hợp cho chính mình, ả sẽ nhóm một ngọn lửa, ngả lưng, làm một liều và thư giãn. Ả sẽ giành lại được điều đó đêm nay.

Từ từ, ả mở một ngăn kéo, rồi một cái khác, cẩn thận sờ soạng vòng quanh và không bận tâm đến việc đóng chúng lại vì điều đó sẽ tạo nên quá nhiều tiếng ồn và ả cũng chưa sẵn sàng đối diện với kẻ thù. Ả không thể thấy được nhiều, nhưng mắt ả đã được điều chỉnh với bóng tối và có một chút ánh sáng, phản chiếu trên lớp băng, chiếu xuyên qua cửa sổ gian bếp, vừa đủ để ả có thể thấy những cái bóng và những hình thù khi ả sờ soạng quanh những ngăn kéo để tìm thứ gì đó thích hợp. Chỉ có sự trống rỗng trong những ngăn để dụng cụ. Sau khi lục soát bốn ngăn kéo ả nổi cáu trong thất bại một cách yên lặng, rồi ả nhìn lướt qua mặt bếp và cười với hình thù tối tăm mà ả thấy ở đó.

Một cái chạm nhẹ xác nhận rằng hình thù tối tăm đó là bộ dao cắt thịt. Ả vồ lấy cán của con dao lớn nhất, rồi choáng váng nhận ra đôi tay ả quá lạnh, ả không thể nắm chặt được nó. Một con dao thì tốt lành gì nếu ả không thể nắm giữ được nó ? Một cách thận trọng ả đặt lại con dao trên quầy trong phạm vi dễ dàng vươn tới, rồi tháo bỏ đôi găng và xoa nắn đôi tay của ả với nhau, dẫn máu lưu thông và mang ấm áp trở lại. Ả muốn mở vòi nước để chảy tràn dòng nước ấm áp trên đôi tay ả, nhưng tiếng nước chảy sẽ cảnh báo cho hai kẻ trên lầu, cũng như nó đã cảnh báo cho ả, vì thế ả không dám. Ả bắt buộc phải làm như thế thôi. Sau khi xoa nắn đôi tay trong ít phút, ả thọc chúng vào dưới cánh tay để hấp thu thân nhiệt mà ả đã bỏ mặc.

Từ sự quay lại của ấm áp đến sự trỗi lên đột ngột của cơn đau. Ả đã bị thương, ả không biết nó tệ như thế nào, nhưng ả nghĩ về Darwin và cách hai kẻ ngu ngốc kia giết hắn, và ả đẩy cơn đau đi. Ả sẽ xử lý điều đó sau, sau khi họ chết. Gã to con sẽ phải ra đi trước tiên, bởi vì hắn nguy hiểm nhất. Hắn đã giết Darwin với cái khuỷu tay khốn kiếp của hắn. Chỉ một tiếng bốp nhanh, vậy thôi, không còn gì nữa cho Darwin. Loireli không đáng lo. Niki biết ả có thể bắt cô ta mà không gặp rắc rối gì, sau khi gã bự con không còn cản đường.

Khi ả nhặt con dao lên lần nữa, ả hài lòng với khả năng nắm giữ của ả. Bây giờ ả đã có thể giữ nó một cách đúng đắn. Ả tập trung vào việc lắng nghe lần nữa. Trong một lúc, không có gì vang đến, rồi một tấm ván phía trên cao kêu cót két, có tiếng một bước chân, rồi một bước khác.

Thoạt đầu ả sợ vãi đái vì sức mạnh không còn, nhưng bây giờ ả nghĩ đến việc hành động trong lợi thế của ả. Có những bóng đen và những góc tối nơi ả ẩn nấp, nơi ả có thể đợi và bắt họ bằng sự đột ngột. Ả có một hoàn cảnh thuận lợi, một cái lớn. Ả biết nơi họ ở; họ nghĩ ả đã vô dụng, đã chết, đã biến khỏi cuộc đời họ.

Họ đã sai. Ả giống như một hồn ma, một hồn ma rất nguy hiểm có ý định làm cho cả hai phải chết trước khi ánh sáng ban mai cho họ cơ hội tìm thấy ả.

Ả nhớ ra đã nhìn thấy vài cây nến và nhiều hơn một cặp đèn pin nằm quanh đây, nhưng việc tìm chúng có thể gây ra quá nhiều tiếng ồn và ánh sáng ả tạo ra sẽ tố cáo vị trí của ả. Phải đợi thôi. Họ sẽ biết ả ở đây đủ sớm, nhưng vẫn chưa đâu.

Ả là một phần của bóng đêm, ả nghĩ, cùng lúc choáng váng và vẫn còn chưa quen bị tách rời như thể một phần của ả đang trôi nổi không liên kết với cơ thể ả. Ả là một cái bóng. Ả đã chết. Với con dao nắm chặt trong tay, ả lắng nghe, rồi bước tới trước vài bước một cách cẩn thận. Ả không cần nhìn.

Và bọn họ không bao giờ nhìn thấy ả tiến đến.

...

Chúa ơi, anh ghét phải mặc chiếc quần jeans ướt của anh vào, nhưng Gabriel bắt buộc phải mặc chúng. Chúng đã bắt đầu khô, cám ơn lò đốt gas trong phòng tắm, nhưng vẫn còn ẩm và lạnh một cách khó chịu. Sau mọi điều anh đã trải qua đêm nay, anh có thể chịu được nỗi khó chịu đó trong một khoảng thời gian. Ngoài ra, ngay khi họ xuống tầng dưới và nhóm lò sưởi, chiếc quần jeans sẽ không còn ẩm lâu nữa. Chiếc áo khoác đã giữ cho áo sơ mi của anh khô, và đôi ủng đã bảo vệ chân anh. Khi lò sưởi làm cho phòng sinh hoạt ấm hơn, anh sẽ lột cái quần jeans ra và máng chúng lên một chiếc ghế hoặc thứ gì đó, đẩy chúng lại gần lò sưởi để chúng khô nhanh hơn.

Lolly có một số quần áo trong phòng ngủ của cô, điều này gây ngạc nhiên cho anh bởi vì cô đã mặc nhiều quá mức đến nỗi anh nghĩ rằng cô chắc chắn đã mắc hết tất cả chúng trên người rồi. Phòng ngủ của cô, tuy vậy, bị khoá từ bên trong. Anh có thể mở khoá chẳng khó khăn gì, với một cái kim thẳng hoặc một cái kẹp giấy, không thứ nào trong chúng là tình cờ với anh.

"Có cả hai thứ ở dưới lầu." Cô đáp, khi anh nói y như thế. Cô có thể phải mặc lại quần áo ướt của cô như anh đã, nhưng cô không đứng đó suy tính, thay vì thế cô lấy một chiếc khăn mỏng từ trong tủ và quấn nó quanh người cô. "Em sẽ đợi cho đến khi anh có thể mở được cửa phòng em."

Điều đó phù hợp với anh, anh nghĩ. Yeah, đó là một thử thách thật sự, ở suốt đêm với một phụ nữ không mặc gì ngoài một cái khăn, khi anh hồi tưởng chính xác cô trông như thế nào và cảm giác ra sao bên dưới lớp vải.

Anh đã không có ý định làm tình với Lolly trong phòng tắm, nhưng anh hết sức chắc chắn không thể nói rằng anh rất tiếc. Anh sẽ phải nói dối nếu như anh nói anh không muốn, rằng anh ân hận về việc đã xảy ra. Dù điều đó có xảy ra lần nữa hay không... Chết tiệt. Nếu cô chạm vào anh và mỉm cười, nếu cô đặt miệng cô lên anh lần nữa, anh sẽ không thể kiểm soát được nhiều hơn so với anh đã có trong lần đầu tiên.

Anh chợt nảy ra ý nghĩ là anh không biết gì về tình trạng hôn nhân của cô, lỡ ra cô đã có chồng hoặc bạn trai ở nhà. Hiểu Lolly, anh không nghi ngờ gì. Cô không phải loại phụ nữ quan hệ tình dục bừa bãi.

Ngược lại, anh có thể nói chắc chắn rằng anh biết về cô chăng ? Ai chẳng thay đổi trong mười lăm năm. Đôi khi họ thay đổi nhiều. Tuy nhiên anh cảm thấy như thể anh biết cô, như thể thật ra mười lăm năm chỉ như mười lăm tháng, rằng thời gian xa cách chỉ trao cho anh thời khắc để nhìn thấy cô trong một ánh sáng khác, và hiểu rõ giá trị của sự khác biệt. Sự chín chắn là một điều kỳ diệu.

"Em biết đấy," Anh nói, ra bộ tình cờ như anh có thể xoay sở được. "Chúng ta chắc chắn sắp phải rời khỏi đây."

Lolly ôm chiếc khăn chặt hơn và nhăn mặt. "Anh đang lừa em, đúng không?"

"Em có sẵn bao nhiêu thức ăn và khí đốt vậy?"

Cô thở dài. "Đủ cho một đôi ngày là tối đa."

"Đó là điều anh phỏng đoán. Chúng ta sẽ làm ấm, ăn, ngủ, đợi mặt trời lên và lắng nghe đến lúc cây cối rơi đổ dịu đi một chút. Bởi chiều mai, là trễ nhất, toàn bộ đường xá sẽ không thể đi lại được nữa. Con đường lên núi có mức ưu tiên thấp, có lẽ tận dưới đáy danh sách, nhưng nếu chúng ta có thể xuống đồi, chúng ta có thể sẽ gặp được ai đó trước khi đến thị trấn."

"Và nếu chúng ta không ?"

Anh cười với cô. "Thì chúng ta sẽ đi bộ phần đường còn lại đến thị trấn." Sau đêm nay, việc cuốc bộ kéo dài, cam go trong giá lạnh có vẻ giống như một cuộc thi đi bộ.

"Em cần thứ gì đó nóng để ăn trước khi em nghĩ đến việc đi khỏi đây." Được ủ ấm trong chiếc khăn, Lolly tiến vào sảnh, đến cầu thang.

Lolly ghét, ghét, ghét trở lại gian bếp, bởi vì cô ghét nó quá nhiều. Cô ép bản thân tiến tới, để tránh do dự. Ký ức về việc xảy ra ở đây vẫn còn quá mạnh cho dù quá nhiều những ký ức khác - tốt và xấu – đã hình thành đêm nay. Nhưng cô muốn và cần thức ăn nóng cho dạ dày cô, và cô từ chối cho phép một người đàn ông đã chết giữ cô tránh xa nó. Hắn đã chết, cô thì không. Cô đã thắng.

Với sự mất điện, bộ phận mồi lửa trên bếp không hoạt động, vì thế cô tìm vài thứ và nhóm lửa vào buồng đốt trên bếp, ngọn lửa bập bùng toả hơi nóng và một chút ánh sáng đủ để cô tìm vài cây nến và cây đèn dầu mà cô biết chúng vẫn còn ở đây, chỗ nào đó. Cô quay lại, và đứng sững lại trên đường đi của cô, ôm chiếc khăn chặt vào cô hơn. Vài ngăn kéo đang ở vị trí mở ra, và trái tim cô chao đảo ngay lúc nhìn thấy.

Cô hít sâu và chầm chậm thở ra. Darwin và Niki phải đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng là thứ gì ? Bất cứ thứ gì có thể bán được, cô cho là vậy. Cô tự hỏi không biết cô có bao giờ ngừng sợ hãi nữa hay không. Từ nay trở đi cô sẽ nhảy dựng lên với tiếng chuông cửa và tiếng cọt kẹt của ngôi nhà sao ? Cô sẽ nghi ngờ mọi người lạ sao ?

Gabriel ở trong phòng sinh hoạt chung, đang nhóm lò sưởi gas, hong quần áo của họ cho khô. Cô không nên nghĩ về Darwin, cô phải nghĩ về Gabriel. Cô nên tập trung để tìm nến, hâm nóng một vài hộp soup, rồi họ sẽ cùng ngồi trước lò sưởi...

Trước đó cô không bận tâm, nhưng cô chợt nhận ra cung cách tạp nham của cô trong hàng hàng lớp lớp quần áo đó. Thật mất thể diện, không quan trọng nó đã cần thiết như thế nào. Cô muốn thấy mình xinh đẹp trước Gabriel, và đó không hẳn do cú đột kích trong quần chứ ? Cô chưa bao giờ quan tâm quá nhiều việc ai đó nghĩ gì về vẻ bề ngoài của cô, Gabriel lại càng không, nhưng bây giờ ... bây giờ cô ao ước mình có chiếc áo xanh mà bạn cô đã nói nó làm cho đôi mắt cô toả sáng và chiếc quần jeans bó sát thực sự đắt tiền, thứ làm mông cô trông có vẻ tuyệt vời. Cô chạm tay vào mái tóc ướt, thật ra cô cũng muốn một mái tóc khô hơn.

Trong khi một tay giữ chiếc khăn đang quấn chặt quanh cô, Lolly lấy một bình sauce từ tủ bếp, rồi một hộp soup từ tủ đựng thức ăn. Cô đặt chúng trên mặt quầy bếp, rồi với tay vào một ngăn kéo mở để tìm đồ mở hộp... và đông cứng.

Lần cuối cô ở trong gian bếp này, cô phải cố chống cự Darwin, và theo bản năng cô xem lướt căn phòng để tìm vũ khí. Vào lúc đó, hộp đựng dao có đủ những con dao – ngoài tầm với, nhưng đầy đủ - Bây giờ con dao lớn nhất trong bộ đã không còn.

Tại sao họ phải lấy một con dao khi cả hai đều có súng ?

Một cơn ớn lạnh chạy suốt xương sống cô. Niki có thể sống sót sau vụ va chạm và trở lại. Họ không nghe thấy ả đập vỡ cửa sổ, và Gabriel đã khoá cửa trước, nhưng chìa khoá nằm trong ví của cô và Niki có cái ví.

Lolly chỉ vừa đủ thở được. Cô đã quá chú tâm đến việc làm ấm, quá chắc chắn Niki hoặc đã chết hoặc bị kiệt sức đến đo ván, cô không hề nghĩ đến chiếc chìa khoá.

Ác mộng lại trỗi dậy gầm gừ. Sợ hãi và lạnh giá chụp lấy cô.

"Gabriel!" Cô thét lên, cuống cuồng bỏ chạy, và cô đối mặt với nỗi kinh hoàng.

Niki - người đầy máu, thiếu sinh khí, đang nắm chặt con dao bị mất trong bàn tay giơ cao của ả - lảo đảo tiến thẳng đến Lolly.

Lolly ném bản thân ra phía sau cho đến khi cô dập mạnh vào tủ bếp, và cô không còn chỗ để đi nữa. Cô túm lấy một hộp soup và ném, nó nảy ra khỏi vai của Niki. "Chết tiệt!" Niki nói giận dữ. "Đau đó, đồ chồn cái."

Lolly vồ lấy bình sauce và ném, và khi ả cúi người né tránh, cô nắm lấy cơ hội để lao sang bên cạnh, thoát ra khỏi dãy tủ bếp. Có một cây khô nhỏ đặt trên bàn bếp, cô cũng ném nó. Niki né tránh lần nữa và tiếp tục tiến lại.

Rồi Gabriel ở đó, nhanh và lặng lẽ trên đôi chân trần của anh, hiện ra lờ mờ trong bóng tối. Anh đánh Niki từ phía sau, ép ả va vào tủ bếp. Ả thét lên trong đau đớn, đổ nhào xuống sàn. Gabriel đâm bổ theo, túm chặt bàn tay mang dao, đập mạnh xuống sàn liên tục cho đến khi ả buông tay ra và con dao rơi loảng xoảng trên sàn.

Ngay lập tức, Niki bắt đầu rên rỉ. "Dừng lại! Tôi bị thương. Tay của tôi... Tôi nghĩ tay của tôi bị gãy rồi." rồi nức nở. "Tôi đã làm gì chứ ? Anh đã giết Darwin rồi anh bỏ tôi lại bên ngoài giá lạnh cho chết. Anh nỡ thế sao ?"

Dễ dàng. Lolly nghĩ. Cô không cảm thấy thương hại người đàn bà chút nào hết, cho dù những vệt máu khô kết lại trên mặt ả, trên quần áo ả. Nhưng Niki tiếp tục than van, y như Darwin, ả chuyển từ kẻ tấn công điên khùng thành kẻ cầu xin thống thiết chỉ trong chốc lát. Đã bao nhiêu lần hành vi đó tác động được đến họ ? Gabriel không có, dù vậy, và Lolly cũng không.

"Im miệng !" Anh nói cộc cằn, và với lấy cổ tay khác của ả để giam giữ chúng.

Tức điên vì mưu kế đã không thực hiện được, Niki hét lên và vung khẩu súng rỗng mà ả vừa kéo ra khỏi túi áo khoác. Gabriel kéo giật đầu ả ra sau nhưng khẩu súng đã đánh vào anh ở phía góc ngoài của mắt phải và táng đầu anh quay vòng. Ả chồm lên, đẩy anh ra sau, và cú đánh làm anh choáng váng đến nỗi trong một giây anh không phản ứnh đủ nhanh. Niki vặn người và thoát khỏi, nhặt con dao lên và lao vút ra cửa sau.

Gabriel lắc nhanh đầu anh và quăng mình đuổi theo.

Trái tim Lolly đập mạnh đến mức cô chỉ thở được chút ít, cô giật mạnh để mở ngăn kệ bên dưới bồn rửa, túm chặt một cái búa trong hộp dụng cụ nhỏ được đặt ở đó từ rất lâu rồi, và đi theo cả hai người.
Bình Luận (0)
Comment