Bên cạnh dòng sông có một người đang nằm. Người này cúi đầu, đầu ngâm ở trong dòng nước, máu tươi nhuộm đỏ cả một vùng nước sông ở gần đó.
Phía sau là một vết thương rất dài, còn thấy được cả lục phủ ngũ tạng vỡ vụn. Đương nhiên loại thương tích này không tính là gì với những cao thủ Đạo Cơ, phần lớn tổn thương nhục thể có thể sửa chữa phục hồi dựa vào Pháp Lực.
Ngoài tu sĩ Luyện Thể ra thì dù bị đánh nổ đầu chỉ cần không tổn thương đến hồn phách thì sau khi điều trị một thời gian là có thể hoàn hảo như lúc ban đầu.
Kiếm ý tổn thương đến hồn phách mới là chí mạng.
Người trước mắt này chính là Tà Lực. Hắn miễn cưỡng chống đỡ ba chiêu của Kiếm Chủ, suýt chút nữa bị đánh đến hồn phi phách tán. Nếu như không phải là phủ chủ cuối cùng cũng đến thì chỉ sợ Tà Lực này đã chết rồi.
“Hừ? Muốn nhân lúc người gặp nguy mà ra tay? Ngươi có tư cách này sao? Rác rưởi!”
Tà Lực hung tợn nhìn Lục Khiêm rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Ầm!
Tầng mây bị phá vỡ, một thủ ấn to lớn hạ xuống, ấn còn chưa vỗ đến thì đã bị mười tám phi đao liên hợp xoắn nát.
“Hả? Âm Thần của ngươi đã tiến vào Đạo Cơ rồi sao?” Tà Lực vô cùng sợ hãi có hơi không dám tin.
Âm Thần song tu với nhục thân, “Song Đạo Cơ” hợp nhất chiến lực không thua kém gì Đạo Cơ trung kỳ.
Nếu như là Tà Lực thời kỳ chiến lực sung mãn nhất chỉ cần chưa đến hai mươi chiêu là đã hạ gục Đạo Cơ trung kỳ rồi.
Đáng tiếc hiện tại bản thân gã trọng thương, tu vi cả người không đánh ra được một phần.
Lần này đại họa đến rồi.
“Không sai!”
Vừa dứt lời, không đợi Tà Lực nói chuyện, Đại Giải Thoát Luân lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Lục Khiêm, sau khi đột phá cảnh giới, Giải Thoát Luân càng trở nên thực hơn, tốc độ xoay chuyển nhanh chóng.
Ánh sáng càng ngày càng nhanh, chỉ một chớp mắt đã hút lấy Tà Lực.
Sau khi có được Pháp Lực, mỗi ngày có thể dùng Giải Thoát Luân mười lần.
Cảnh vật xung quanh đột nhiên biến ảo. Tà Lực bị trói ở bên trên đài cao.
Âm khí đen kịt tạo thành Đạo binh cầm đao lột da, đầu tiên là rạch ra một lỗ thật sau ở trên đầu sau đó kéo dài xuống.
“A a!! Lục Khiêm ta muốn giết ngươi!!”
Tà Lực đau đớn hét lên. Trong lòng gã hối hận vì sao trước đây lại không giết chết người này, thế giới Giải Thoát luân chấn động kịch liệt mơ hồ có dấu hiệu vỡ ra.
Dù sao hai người chênh lệch hai cảnh giới, nếu như cưỡng ép thu nạp vào thì có vẻ hơi phí sức.
Trong đan điền một đạo ánh sáng vàng bay ra.
Ánh sáng vàng tựa như Giao Long trên không trung, tứ tán ra, không gian dần trở nên ổn định.
Đây là Pháp Lực Hoàng Tuyền Nại Hà.
Có được Pháp Lực không chỉ tạo nên biến hóa về chất mà đồng thời còn có được thần thông độc nhất vô nhị. Điểm này Lục Khiêm vẫn chưa nghiên cứu được rõ ràng.
“Lục Khiêm chó má, phủ chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Tà Lực trừng mắt như muốn nứt cả tròng mắt ra, sau khi chịu đựng lột da rút gân thì lần nữa bị truyền tống đến một hình phạt khác trên đài cao.
Hình phạt địa ngục tàn khốc không phải là để giết người.
Giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, mấu chốt nằm ở chỗ dằn vặt. Để người bị tra tấn vĩnh viễn trầm luân ở trong đau khổ luân hồi. Mãi đến khi tinh thần và thân thể hoàn toàn vỡ tan.
Sau hai giờ. Tà Lực bị truyền tống ra bên ngoài. Vốn dĩ gã đã bị trọng thương, hiện tại lại cực kỳ thê thảm. Cao thủ bậc này, sinh mệnh lực cực kì dẻo dai, chịu dằn vặt đến vậy mà vẫn không chết.
“Nói một ít bí mật của Minh phủ đi, các ngươi làm sao có thể vượt qua mấy ngàn năm được?”
Lục Khiêm khá cảm thấy hứng thú với cái này, dù sao cũng là một phương pháp trọng sinh.
“Khà khà...” Tà Lực lặng lẽ cười gằn mà không trả lời hắn.
Gã biết dù mình có nói ra thì cũng không thể tránh khỏi cái chết được. Hơn nữa Tà Lực cũng sẽ không nói những bí mật này ra. Đây là bí mật lớn nhất của Minh phủ. Một khi bị bại lộ, e rằng toàn bộ Minh phủ sẽ bị diệt.
Tà Lực ngủ say ngàn năm nên tâm trí đã vô cùng kiên định từ lâu.
“Thôi bỏ đi, tạm biệt.”
Chỉ thấy một tia kim khí ngưng tụ, bên trong kim khí hiện lên một thanh phi đao to lớn có lông mày có mắt còn mọc ra một đôi cánh. Phi đao này là Trảm Long Vân Sí phi đao, mười tám phi đao hợp thành một thanh duy nhất.
“Mời bảo bối...”
Lời của Lục Khiêm còn chưa nói hết thì một cỗ hàn ý từ hư không đánh tới.
Ngàn dặm băng phong, dòng sông bị đông cứng hoàn toàn. Phi đao bị chậm lại trong nháy mắt không có cách nào động đậy.
Thân thể của Lục Khiêm cứng đờ, Pháp Lực cũng vận chuyển một cách trì trệ.
Dưới băng hàn cực độ dường như ngay cả tư duy cũng có thể bị đông cứng.
“Hỏng bét.” Trong lòng của Lục Khiêm xuất hiện cảm giác cực kỳ nguy hiểm.