Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 441 - 【Vip】 Thổ Địa Đạo Binh, Đổi Lấy Công Huân(1)

【VIP】 Thổ Địa Đạo binh, đổi lấy Công huân(1) 【VIP】 Thổ Địa Đạo binh, đổi lấy Công huân(1)

“Lục Khiêm!” Xích Âm kêu lên một tiếng ngạc nhiên, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Lục Khiêm? Hắn chính là Lục Khiêm."

“Hôm nay không mang theo đấu bồng nữa à? Ta còn tưởng rằng hắn không dám gặp người đấy.”

Ngày đó để tránh cho đám người của Minh phủ nghi ngờ, Lục Khiêm đã đặc biệt phân ra một phân thân cử đến đây. Cả ngày đội đấu bồng, không tiếp xúc với mọi người, dần dần mang danh tự cho là thanh cao.

“Đệ tử bái kiến sư tôn.” Lục Khiêm cúi đầu hành lễ, sau đó ôm quyền hướng về phía xung quanh: “Bái kiến các vị đạo hữu.”

“Đã lâu không gặp, Lục sư đệ, khi nào thì đến phủ của sư huynh làm khách đây?” Đan Thư nhiệt tình khách sáo, làm cho người khác không nhìn ra cảm xúc trong lòng y.

“Lần sau lần sau.”

Lục Khiêm đi đến hàng sau của các đệ tử và đứng đó, dáng vẻ không muốn tranh giành.

“Được rồi, tiếp tục, người được chọn cho vị trí Đô vệ là...” Thái U dừng một chút, trong lòng Đan Thư rất mong đợi, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh thản nhiên.

Vị trí Đô vệ, cùng với chân truyền dòng chính của Thái U. Thăng cấp lên Đạo Cơ đã là chuyện ván đã đóng thuyền. Sau này lại có được Xích Âm, vị trí Đông Quan sẽ nằm trong tầm tay. Tất nhiên, những điều này chỉ là mong muốn trong lòng y mà thôi.

Chưa đạt được đồ vật đã thể hiện sự đắc ý ngược lại sẽ là chuyện xấu.

“Đô vệ là Lục Khiêm. Lục Khiêm chính là môn hạ mới tiến vào Đạo Cơ của lão phu, không biết chư vị có dị nghị gì không?"

Một câu nói kia của Thái U chân nhân đã trực tiếp đánh Đan Thư vào vực sâu. Vẻ mặt Đan Thư cứng đờ, ánh mắt của mọi người xung quanh như gai nhọn đâm sâu vào tim y.

Hoàn toàn không ngờ, lại bị một người chen ngang như vậy. Càng không nghĩ tới Lục Khiêm lại là Đạo Cơ.

"Đa tạ sư tôn." Lục Khiêm cũng không có từ chối, mà là tiến lên nhận lấy vị trí này.

Nhìn thấy vẻ mặt của Đan Thư có lẽ Lục Khiêm đã biết đầu đuôi mọi việc. Chắc hẳn trước kia là chức vụ của gia hỏa này, kết quả bị mình nhanh chân đến trước, kịch bản hẳn là như vậy.

Cho dù có phải hay không, Lục Khiêm cũng sẽ không vì một nhân vật không có ý nghĩa mà nhường đường. Về phần trả thù? Vậy thì cứ đến chứ sao.

“Được rồi, các ngươi đi về trước đi, ta nói chút chuyện với Lục Khiêm.”

Thái U vẫy lui đám người, chỉ để lại Lục Khiêm.

Sau khi mọi người rời đi, Thái U bước tới vỗ vai Lục Khiêm, chòm râu dê màu trắng lắc qua lắc lại một cái, cười nói: “Không tệ, rất lợi hại. Thiên Hà cũng bị ngươi ám toán.”

Thái U không bao giờ nghĩ đến Lục Khiêm có thể phá vỡ pháp trận của Thiên Hà trước khi bọn họ đuổi đến đó.

“Vẫn là nhờ phúc của mấy vị chân nhân.”

“Haizz, sự can đảm này đã vượt qua rất nhiều Đạo Cơ, không hổ là đệ tử của Thái U ta.” Thái U khá hài lòng.

Ở bên trong chúng ma bất nhập bất xuất, lấy hạt dẻ từ trong lò lửa.

Ngay cả Thái U khi còn trẻ cũng không có đủ can đảm và tầm nhìn này.

“Đúng rồi, mấy tháng này ngươi đi đâu?”

“Đệ tử, ngày đó. . .”

Lục Khiêm nói ngắn gọn, giấu giếm chuyện của Long Châu, chỉ nói bản thân rơi xuống nước, tìm một nơi khôi phục thể lực. Gần như khôi phục mới dám ra ngoài.

Sau một lát trò chuyện, Lục Khiêm cuối cùng cũng biết Thiên Hà đã chết như thế nào.

Lại là hợp với thiên địa. Người này thực sự rất tài năng.

“Hẳn là ta nuốt Long Châu vào nên Thiên Hà mới dung hợp không thành...” Lục Khiêm càng ngày càng cảm thấy có khả năng này. Thiên Hà không thể hợp nhất với Long Mạch, bị mọi người giết chết trong một đòn.

Tính toán nhiều năm như vậy có ý nghĩa gì.

Cứ như vậy, chẳng phải di sản của Thiên Hà vẫn nằm trong Long Mạch sao? Nghĩ đến đây, Lục Khiêm có một số ý tưởng. Điều này sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Mấu chốt của Long Mạch chính là Long Châu, từ trên Long Châu có thể khám phá ra chân tướng.

“Đi về nghỉ ngơi trước đi, Đô vệ có quyền hạn gần với ta, ngươi có thể trao đổi phần lớn công pháp cùng dược liệu.”

Tất nhiên, những thứ này đều không phải là miễn phí.

Trao đổi cần Công huân. Công huân tương đương với một loại tiền tệ.

Có thể dùng các loại vật liệu cùng công pháp mà Tàng Thư các không thu nhận để đổi lấy Công huân nhất định. Cũng có thể thu hoạch bằng cách hoàn thành các nhiệm vụ do người khác ban bố.

“Đúng rồi, ngươi nộp công pháp và pháp thuật lên, nếu có người trao đổi sử dụng, ngươi cũng sẽ được chia ba phần lợi nhuận, hỏi chi tiết với Điện chủ, hoặc là Thư tiền bối của Tàng Thư các.”

Bỏ lại câu nói này, thân ảnh của Thái U biến mất.

Lục Khiêm trở lại chân núi, Xích Âm đang đợi ở chân núi. Nhìn thấy nữ tử duyên dáng yêu kiều, Lục Khiêm cười nói: “Đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Xích Âm khẽ gật đầu một cái, nói: “Ta dẫn ngươi đi trao đổi Công huân, nhân tiện làm quen với chức vụ.”

Cả hai bay cả một quãng đường. Phía trước là một tòa tháp khổng lồ. Cao tới ngàn trượng, thẳng lên trời.

Tháp được chia thành chín tầng, càng lên cao thì càng quan trọng.

Ngoài cửa, một hàng Lục Giáp Đạo binh mặt như giấy vàng canh cửa.

Bình Luận (0)
Comment