Muốn mở ra phải dựa vào sức mạnh của Long Châu, cái này đã tạo thành một vòng lặp vô hạn. Ngoài ra, Lục Khiêm cũng đọc một số lý thuyết về cách luyện hóa thiên tài địa bảo.
Long Châu chính là bảo vật trên Kỳ Vật Thiên Cương bảng.
Thiên tài địa bảo không thể sử dụng theo những cách thông thường, nếu không không những không đạt được mục đích mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Mà phải được hấp thụ theo một cách đặc biệt.
Ngoài việc đến tộc Giao Long để tìm kiếm, Lục Khiêm cũng đã xem những phương pháp tương tự khác.
“Tạc Nguyệt Nhân”. Tương truyền một đạo sĩ vào một ngôi làng, dân làng của thị trấn đã tiếp đón ông ta một cách nồng nhiệt, mặt trăng trên ngôi làng to lớn một cách kỳ lạ. Thường có tám mươi hai ngàn người người trong làng, vào mỗi đêm trăng tròn, người dân trong làng sẽ đeo bao trên lưng phóng lên trời.
Mở bao ra có vài cái đục, những người dân làng này đục trăng trên bầu trời đêm, đánh những mảnh ngọc xuống. Thứ này nấu thành Ngọc Tiết Linh thực, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ. Sau khi đạo sĩ ăn Ngọc Tiết Linh thực, trong người cảm thấy dễ chịu, sức mạnh Thái Âm dồi dào có thể gột rửa nhục thân thần hồn, tốc độ tu hành cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cho dù chưa luyện hóa thiên tài địa bảo, chỉ cần phối hợp với Ngọc Tiết Linh thực cũng có thể tiêu hóa trực tiếp.
Đạo sĩ gọi những người này là Tạc Nguyệt Nhân, sau khi quan sát vài ngày đã tổng kết ra phương đục mặt trăng lấy mảnh vụn.
“Ngọc Tiết Linh thực? Phương pháp này không tệ.” Đáng tiếc phương pháp này đã thất truyền. Lục Khiêm tìm đọc rất nhiều tư liệu, một số người khịt mũi coi thường đoạn du ký này. Cho rằng nó chỉ là ngôn ngữ lừa người, mặt trăng ở bên ngoài Cửu Thiên, căn bản không thể lên tới được. Mấy người dân làng bình thường làm thế nào có thể đục mặt trăng lấy mảnh vụn.
Cũng có người đi kiểm tra thực địa, căn bản không nhìn thấy cái gọi là Tạc Nguyệt Nhân. Mặt khác, hơn hai trăm năm trước, có người tìm ra động phủ của đạo sĩ kia, cũng không thấy ai ở đó.
“Vương tộc Giao Long, Tạc Nguyệt Nhân... Xem ra mấu chốt để luyện hóa triệt để Long Châu chính là nằm ở chỗ này.”
Trước không nói đến Vương tộc Giao Long, Lục Khiêm ngược lại cảm thấy khá hứng thú với Tạc Nguyệt Nhân này. Nếu phương pháp đục mặt trăng này là thật, vậy quả thật rất quý giá, mảnh ngọc chắc hẳn cũng rất nồng đậm Thái Âm chi lực, cũng không giống bảo vật bình thường.
Trực giác nói cho Lục Khiêm biết đây đều là thật, ít nhất không phải là không có căn cứ.
Việc đục mặt trăng không có gì là lạ, Đại Thiên thế giới không thiếu cái lạ. Muốn tìm được hai cái này, nhất định sẽ tốn nhân lực, vật lực, đành phải nhờ đến lực lượng của Cửu Tiêu Đạo Minh.
Long Châu bây giờ còn có năng lượng hấp thu. Tận dụng đoạn thời gian này để ngồi vững vị trí Đô vệ. Đến lúc đó lại phái người đi tìm cái gọi là đạo nhân, hoặc là Tạc Nguyệt Nhân. Cho dù bắt một Vương tộc Giao Long đến, tra hỏi phương pháp luyện hóa tinh khí Long Mạch cũng đều được.
Nghĩ đến đây, thân ảnh Lục Khiêm lóe lên, sau khi cất sổ sách xong thì bay trở về Đạo Binh điện.
Đạo binh điện.
Lúc này, bên trong đại điện đứng từng dãy Đạo binh. Đạo sĩ Lan Lăng Phường, lực sĩ đầu hổ, lực sĩ Hoàng Cân và các loại Đạo binh thông thường bán chạy khác.
Tám phần đều là chủng loại Đạo binh này, căn bản không lo nguồn tiêu thụ. Số còn lại là một chút Đạo binh do môn phái tùy chỉnh. Quỷ lật thuyền chuyên đi đường sông, Trường Thoái dân...
Thực ra hầu hết các môn phái đều biết chế tạo Đạo binh, nhưng xác suất thành công của Cửu Tiêu Đạo Minh cao, chi phí thấp nên rất nhiều môn phái sẽ không tự làm mà ủy thác cho Cửu Tiêu Đạo Minh luyện chế.
Dù sao Đạo binh là vật phẩm tiêu hao, việc sử dụng Đạo binh lâu dài phải dựa vào chi phí giá cả rẻ làm chủ.
“Đúng rồi, Ngưu Đầu Mã Diện đã chế tạo xong chưa? Còn có Độc Giác Nhân nữa.”
“Đã chế tạo vài mẫu rồi, đại nhân, Ngưu Đầu Mã Diện này nhất định sẽ bán chạy. Dù giá cao hơn một chút cũng sẽ có người mua.” Trương Phong cảm thán nói.
Đây là Đạo binh có thể tu hành. Mới bắt đầu đã có tu vi Luyện Khí trung kỳ rồi. Cho dù bán ba ngàn năm trăm Pháp Tiền một tên vẫn sẽ có người đổ xô về phía trước để mua nó.
“Vậy là được. Bốn phần lợi nhuận cho Đạo Minh, ba phần cho ta, ba phần còn lại cho chấp sự các ngươi.”
“Đa tạ đại nhân, đại nhân anh minh.”
Đám người mừng rỡ như điên, liên tục chắp tay thi lễ.
Phải biết rằng Đô vệ ban đầu chỉ cho bọn họ một phần. Một phần chia cho tất cả các chấp sự, mỗi người tối đa cũng được tám ngàn mười vạn.
Bây giờ đàn Luyện Binh kiểu mới ra đời, sau này sẽ càng ngày kiếm được nhiều tiền hơn. Có thể nghĩ mức thu nhập cao như thế nào.
“Điện chủ bên kia. . .” Trương Phong thử dò xét nói.
“Không cần lo lắng, ta sẽ xử lý.” Lục Khiêm bước lên pháp trận, sau một khắc xuất hiện trong Hộ Pháp ti dưới lòng đất.
Đập vào mắt là cửa lớn đen như mực, hai bên là sư tử đá sinh động như thật. Hai tên Đạo binh đầu hổ vóc dáng cao lớn canh cổng. Thấy Lục Khiêm đến, Đạo binh vội cúi xuống dẫn Lục Khiêm vào trong.
Bên trong giống như nha môn ở nhân gian. Tấm bảng ở giữa viết “Chính đại quang minh”.