Giáo úy đẩy ra một chưởng.
Oanh!
Tuấn mã chết tươi tại chỗ, kỵ sĩ hung hăng ngã sấp trên mặt đất. Rèm xe ngựa bị xốc lên, một gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ đập vào mắt, trang phục thợ săn hỏa hồng nóng bỏng, giày da hươu tinh tế, tuổi không lớn lắm. Nữ tử nhướng mày, liếc xe ngựa một cái, không thấy gia huy hoặc ký hiệu quen thuộc, chắc là thương nhân ngoại lai.
“Giết.”
Hồng Ngọc quận chúa nhẹ nhàng vứt xuống một câu, sau đó buông rèm xuống.
Không coi mạng người là chuyện to tát. Đừng thấy dáng vẻ nàng đáng yêu như tinh linh, trên thực tế nội tâm rất ác độc.
Hơi có chút khó chịu là trút giận lên người khác, một năm đánh chết hoặc làm tàn phế hơn mười thị nữ cũng là chuyện thường tình. Đợi nửa ngày cũng không thấy thủ hạ đáp lại. Lần nữa vén rèm lên, liền phát hiện toàn bộ thủ hạ đã ngã trên mặt đất, đại hán mặt đen thì hèn mọn nhìn mình chằm chằm.
“Súc sinh thấp hèn, ngươi biết ta là ai không?”
Hồng Ngọc quận chúa phất tay đánh ra hai đạo phi tiêu, nhắm thẳng hai mắt Hổ Bí.
Loảng xoảng!
Phi tiêu rơi xuống đất, Hồng Ngọc quận chúa bị một cỗ lực lượng vô hình giam cầm.
“Mang chúng ta đi hoàng cung.”
. . .
Đại nội hoàng cung.
Dưỡng Tâm điện vô cùng náo nhiệt, nhân khí tràn đầy.
Mười mấy nữ tử mặc y phục hở hang, nhảy múa vũ đạo dị vực, mị nhãn câu người, nhất cử nhất động đều khiến nơi mỹ diệu như ẩn như hiện.
Trên long ỷ là một nam tử trung niên sắc mặt tái nhợt, xem ra chính là tửu sắc quá độ. Bên phải là hai đại Võ Thánh của Lâm quốc Triệu Vũ, Kiến Uy.
Trên bàn bọn hắn để đầy huyết thực chồng chất như núi, phần lớn đều là thịt tươi, cùng máu người nóng hôi hổi.
Võ Thánh danh xưng một đấu một vạn, nhưng không giống như tu sĩ hấp thu thiên địa tinh khí bổ sung tự thân. Đồ ăn bình thường đã không cách nào thỏa mãn nhu cầu của bọn hắn. Chỉ có thể phục dụng một ít thiên tài địa bảo, nhưng trên thế giới nào có nhiều thiên tài địa bảo như vậy. Cho nên bình thường đều ăn những thứ này.
Võ Thánh và phần lớn Tiên Thiên, đều nuôi mười mấy tên huyết nhân, để cung cấp nhu cầu thường ngày. Người có chút thiện tâm sẽ dùng máu trâu.
Ngồi bên trái là một nam tử trên đầu mọc ra vảy cá. Yêu khí bừng bừng, sát khí bức người.
Nam tử này không nhìn ra được tuổi tác cụ thể, trên mặt là vảy cá đỏ xanh giao nhau. Dường như vẻ mặt đám người đối với hắn rất là cung kính. Người này cũng không thèm để ý ánh mắt đám người, trước mặt là một mâm lớn lòng, gan người. Hắn tiện tay cầm lên một quả tim người còn đang đập, mở ra miệng lớn còn đang dính máu nuốt vào, huyết dịch theo khóe miệng nhỏ xuống.
Toàn bộ trường sam xanh nhạt đều là tiên huyết. Tuy là hình người, nhưng so với dã thú ăn lông ở lỗ còn thô bạo hơn. Hứng thú nổi lên, thậm chí còn ở ngay trước mặt mọi người, kéo một vũ nữ vào lòng đùa bỡn, chỉ còn kém làm việc ngay tại chỗ.
Bên cạnh nam tử còn có mấy tu sĩ hình thù kỳ quái.
Một lão nhân có làn da khô cạn như vỏ cây, một đạo sĩ cao gầy toàn thân đen như mực, thi khí bức người và Dương Giác đạo nhân có đồng tử dọc màu xanh.
Những người này là cung phụng Luyện Khí của Lâm quốc.
Trên mặt hoàng đế Lâm quốc, Lâm Phàm mang theo ý cười, không quan tâm hành động vô lễ của đối phương, ân cần nói:
“Bích Lân Giáo úy, không biết tiểu Hoàng chiêu đãi có hài lòng không?”
Quái nhân được gọi là Bích Lân này không có trả lời, mà chậm rãi ăn lòng người.
Vũ nữ trong ngực bị hắn cởi sạch, sau khi xoa nắn một phen, mới vỗ vỗ tuyết đồn rung rinh bảo nàng rời đi.
“Cũng được. Năm nay lấy hai trăm đồng nam đồng nữ. Ta trở về sẽ bẩm báo Thái úy, bảo đảm cho Lâm quốc ngươi một năm mưa thuận gió hoà.”
Bích Lân liếc qua thị nữ run lẩy bẩy, cười nói:
“Lát nữa đưa đến chỗ ta.”
“Đó là tự nhiên.”
Lâm Phàm vỗ vỗ tay, ra hiệu chúng vũ nữ:
“Nào, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa.”
“Báo!”
Thái giám nhanh chóng bước lên:
“Bệ hạ, có người cầu kiến ngoài hoàng thành?”
“Ai?”
“Nô tài không biết.”
“Hừm? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Cứ có người cầu kiến là đến bẩm báo sao?”
Lâm Phàm không giận tự uy, khiến thái giám run lẩy bẩy:
“Dường như những người này được quận chúa mang tới.”
Chỉ chốc lát sau, một nhóm người do Hồng Ngọc dẫn đầu tiến vào đại điện.
Phía sau Hồng Ngọc là một thanh niên mặc áo đen, tiếp theo là đại hán râu quai nón và bốn vị hắc giáp tướng quân.
Dường như đám người thu liễm khí tức, nên nhìn qua không quá đáng chú ý.
Vừa mới bước vào đại điện, Hồng Ngọc quận chúa đã co chân, chạy về phía đám người Lâm Phàm, hai mắt ửng đỏ:
“Cữu cữu, bọn hắn uy hiếp con!”
Soạt!
Hai tên Võ Thánh phản ứng rất nhanh, trong chớp mắt đã bảo vệ ở trước mặt hoàng đế và quận chúa, nhìn đám người Lục Khiêm mắng:
“Đúng là gan chó, dám bất kính đối với quận chúa.”
Bích Lân nhìn thấy Hồng Ngọc, hai mắt sáng lên.
“Bắt lại!”
Lâm Phàm hạ lệnh.