Tuyết Nguyệt đi tới, nàng dùng một con dao nhỏ cắt đứt ngón tay. Huyết dịch nhỏ vào trong giếng cổ.
Vù!
Trong nháy mắt giọt máu rơi vào giếng cổ. Gợn sóng vô hình giống như sóng nước tràn ra bốn phía. Khung cảnh nơi đây bỗng xảy ra biến đổi lớn.
Mọi người đang đứng ở một trấn nhỏ. Trong trấn nhỏ, mọi nhà đều đóng chặt cửa, đường phố phủ đầy tro bụi giống như vắng người từ rất lâu rồi.
Mọi người đứng ở trên đường phố, có vẻ cực kỳ hoang vu. Giếng cổ trước mặt biến mất không thấy gì nữa. Ngay cả Tuyết Nguyệt cũng bị một luồng sức mạnh vô hình quang hóa, khiến toàn thân toả ra bạch quang.
Quang mang tản đi, dưới chân có một con thỏ nhỏ mắt màu đỏ. Thỏ nhỏ lắc lắc cái đuôi ngắn ngủn, nhảy một cái về phía trước.
Đám người đi theo sau con thỏ ngọc. Đi về phía nơi xa, dọc đường bắt đầu xuất hiện những bộ xương trắng. Hai bên đường phố có từng bộ xương cốt màu trắng nằm xuống, trong tay các bộ xương cầm cuốc ngọc đã mất đi ánh sáng.
Số lượng bạch cốt rất nhiều, có cái đã phân hoá, có cái mang theo một điểm sáng, giống như vừa mới chết đi không lâu.
Càng đi sâu vào bên trong càng có nhiều bạch cốt, chồng chất như một ngọn núi nhỏ.
Bầu trời không có sao tối đen như mực, chỉ có một vầng trăng tròn treo trên cao.
Mặt trăng như mâm tròn, to đến có chút yêu dị.
Phía trước rộng rãi sáng sủa. Đây là một cái quảng trường. Quảng trường chiếm diện tích cực lớn, mặt đất phủ kín xương khô.
Trung tâm là một cái đài cao. Đài được xây dựng bằng kim ti nam mộc*, cao chín trượng, trên đó khắc đầy hoa văn phức tạp.
*cây lim
Thỏ ngọc ngừng lại ở chỗ này, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Đám người cũng vô ý thức ngẩng đầu. Trước mắt là một cảnh tượng cả đời bọn họ khó mà quên được.
Trăng tròn óng ánh, to lớn như cối xay treo trên bầu trời. Ánh sáng ôn hòa như mưa xuân hình thành một cây cầu nối. Bảy bóng người đứng dưới trăng tròn, dùng hết khí lực toàn thân tạc lấy mặt trăng phía trên bầu trời.
Bên trong hư không truyền đến từng tiếng va chạm thanh thúy, vừa như tiếng đàn, lại như tiếng châu rơi khay ngọc. Đây chắc hẳn là Tạc Nguyệt Nhân tạc nguyệt rồi, chân tay mỗi người đều mang theo xiềng xích, thể xác tinh thần mỏi mệt.
“Ngọc Tiết, Tạc Nguyệt Nhân. . .”
Lục Khiêm nhìn xong trong lòng nóng như lửa. Vật này có tính âm mát nhu hòa, nếu như dùng nó luyện hóa Long Châu, nhất định có thể luyện hóa ra rất nhiều tinh khí.
Đến lúc đó không chỉ có đạo hạnh nhanh chóng gia tăng, mà còn có thể mượn lực lượng Long Châu đến thu hoạch Hoàng Tuyền đạo thống.
Ngọc Tiết óng ánh rơi từ trên không xuống, rơi vào trên đài cao. Ngọc Tiết rơi lên thân thể những người này, lập tức bị một cỗ lực lượng thần bí hấp thu.
Đám người tập trung nhìn lại, trên đài cao có một bức tượng ngồi ngay ngắn lóng lánh kim quang. Mũi cao mắt sâu, gương mặt to lớn rõ ràng, vóc dáng gầy nhỏ, giống như là một khung xương.
Người này chính là Truy Nguyệt đạo nhân.
Lục Khiêm có thể cảm ứng được tinh khí dồi dào và một cỗ tử khí nồng đậm trên người này. Giống như là một bộ thi thể đã chết từ lâu.
Trong nháy mắt nhìn thấy thi thể, Lục Khiêm liền dẫn đầu xuất thủ. Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ hiện hình, một cỗ lực lượng áp chế cường đại lập tức đè sập tầng cao.
Cùng lúc đó, Âm ảnh Giao Long Đại Thủ Ấn bao trùm cả nửa quảng trường.
Ầm!
Đại thủ ấn đánh xuống, mặt đất lún sâu, đá vụn bay tán loạn.
“Muốn chết!”
Một thân ảnh bay ra từ trong bụi mù.
Giấy vàng trên bức tượng tróc ra, để lộ một hình dạng kinh khủng và dữ tợn.
Làn da khô héo như vỏ cây, hàm răng đen như mực đã rụng hơn phân nửa, toàn thân trên dưới không có một chỗ nào có thịt, chỉ có da bọc xương.
Trong nháy mắt người này lên tiếng. Hắc nguyệt hoành không.
Bề ngoài mặt trăng đen như mực lấm tấm điểm đỏ, một con Kim Thiềm to lớn dựa vào trên đó. Được lực lượng hắc nguyệt gia trì, hình thể Thiềm Thừ tăng lên mấy vòng.
“Oa oa!”
Thiềm Thừ nhìn thấy Giao Long trên trời, lập tức bổ nhào qua. Đầu lưỡi nó bắn ra thật dài.
Xoạt!
Còn chưa tiếp cận đến gần Giao Long, biển lửa đầy trời đã nuốt gọn Thiềm Thừ. Biển lửa hiện lên vô số hỏa diễm Đạo binh, vung vũ khí đánh về phía Thiềm Thừ.
“Đạo binh sao? Cũng chỉ được đến thế mà thôi.”
Truy Nguyệt đạo nhân cười lạnh một tiếng. Lúc này giấy vàng trên nửa người dưới của lão còn chưa hoàn toàn tróc ra, hành động bị hạn chế, nhưng cũng không trở ngại thi pháp.
Keng keng keng. . .
Tạc Nguyệt Nhân ở phía trên hắc nguyệt tăng nhanh tốc độ vung búa, Ngọc Tiết rơi xuống như mưa.
Hắc nguyệt sau khi chuyển hóa thành hắc Ngọc Tiết thì rơi xuống hài cốt phía dưới, hài cốt đứng thẳng lên, huyết nhục mọc ra, hóa thân thành người sống sờ sờ.
Đây là hắc nguyệt Đạo binh, toàn thân bao trùm đường vân đen kịt, chân đạp nguyệt quang, trong tay cầm trăng tròn, mắt như Kim Thiềm, trong bụng có một ngụm Kim Thiềm yêu hỏa.
Hắc nguyệt Đạo binh kết thành pháp trận, phun ra Kim Thiềm yêu hỏa.
Yêu hỏa vàng óng chiếu sáng bốn phía đại địa. Yêu hỏa dung hợp lẫn nhau, hình thành một con Tam Túc Kim Thiềm cao ba trượng.