Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 472 - 【Vip】 Thiên Cương Nhị Trọng, Thần Thông Đại Thành(2)

【VIP】 Thiên Cương nhị trọng, thần thông đại thành(2) 【VIP】 Thiên Cương nhị trọng, thần thông đại thành(2)

Đây mới là Hoàng Tuyền chính thống. Đáng tiếc tám năm này không có bất cứ tiến triển gì, mỗi một lần đều là may mắn chạy thoát, căn bản không có cách nào tránh thoát pháp thuật của Bạch Diện Âm Quân.

Lục Khiêm nhìn Long Châu đã nhỏ đi tầm vài vòng, chắc hẳn hấp thu xong toàn bộ là có thể mở ra Thanh Đồng cự môn, kế thừa Hoàng Tuyền đạo thống.

Nghĩ tới đây, Lục Khiêm lại tiến vào bế quan lần nữa.

Thời điểm bế quan.

Ở Trảm Kiếp Bảo Uyển.

Mây mù lượn lờ trong quần sơn, từng toà cung điện nguy nga đứng sừng sững.

Trên quảng trường được lát bằng bạch ngọc, có hơn ngàn tên tu sĩ áo trắng đang tu luyện buổi sớm.

Hơi thở thành mây, kiếm khí như mưa. Tràng cảnh cực kỳ hùng vĩ. Đây chính là nội tình của đệ nhất đại phái Nam Linh vực.

Kiếm Chủ phong. Đỉnh núi Linh điền.

Không có thân ảnh Kiếm Chủ, thay vào đó là nữ tử có tướng mạo hơi giống Khúc Tố Lê.

Đây là Long Tiêu Kiếm Tiên Khúc Tố Anh.

Kiếm Chủ đạt được phương pháp kết đan của Thiên Hà, nghiên cứu một đoạn thời gian, rốt cục vào ba năm trước cũng tuyên bố bế quan. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, ngày xuất quan, Trảm Kiếp Bảo Uyển sẽ có thêm một vị Chân Đan.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là độ kiếp thành công.

Cho nên Linh điền liền giao cho Khúc Tố Anh chăm sóc. Ngọn núi này rộng mấy ngàn dặm, có một tòa thần phong cao ba ngàn trượng. Từ giữa sườn núi trở lên ẩn vào vân tiêu, tiếng sấm cuồn cuộn. Đây là nơi ở của Lôi Đình Hóa Dục nhất mạch Trảm Kiếp Bảo Uyển.

Lôi Đình Hóa Dục có tổng cộng ba tên đại trưởng lão, Ngọc Sinh xếp hạng thứ ba.

"A!"

Bỗng nhiên, trên một ngọn núi truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu này cực thảm, giống như ác quỷ kêu khóc, lại giống phạm nhân đang bị cực hình tra tấn. Những đệ tử mặc y phục màu xanh dưới núi nghe được thanh âm này, lập tức bị dọa đến bịt tai chạy trốn.

"Có phải Ngọc Sinh trưởng lão điên rồi hay không? Cảm giác sau khi hai người lùn kia chết càng trở nên không bình thường."

"Cũng chưa chắc, hôm trước ta lên núi đưa đồ vật cho Lâm sư huynh, ngươi đoán ta đã nhìn thấy cái gì?"

"Cái gì?"

"Khắp nơi đều là thi thể trẻ con, sắp chất thành núi. Ngọc Sinh trưởng lão thì tóc tai bù xù đứng ở bên cạnh, suýt chút dọa ta đái ra quần."

"Nhiều như vậy, tối thiểu cũng phải hơn vạn đứa. Thật hung ác, môn phái cũng bỏ mặc không quản sao."

"Ai có thể quản? Kiếm Chủ cũng bế quan. . ."

"Xuỵt. . . Nói nhỏ chút, ngươi không muốn sống nữa sao?"

Người bên cạnh vội vàng ngăn lại.

Lúc này có một nam tử mặc long bào khống chế độn quang lên núi.

Nếu Lục Khiêm ở đây, sẽ nhận ra người này là thân thích của Tiêu gia, Quân Triêu.

Trong hư không có một đạo kim quang quang bay tới. Bên trong độn quang là một cỗ xa giá hoa lệ, toàn thân dát vàng, trên đó tô điểm các loại châu báu hiếm thấy.

Xích Tùng, Tiên Thạch, Tiên Lệ, Hổ Phách, Hắc Hổ, Mục Châu vân vân

Những bảo thạch này tùy tiện lấy xuống một viên, cũng có thể bán được không ít tiền.

Bây giờ lại tùy tiện khảm nạm trên xa giá. Quân Triêu xuống xe, đệ tử bên cạnh nhao nhao chào hỏi.

“Bái kiến trưởng lão!”

Quân Triêu nhìn thẳng, không để ý người bên ngoài một cái, trực tiếp đi ra.

Trảm Kiếp Bảo Uyển có tổng cộng tam đại chi mạch Lôi Đình Hóa Dục, Trung Cổ Thiên Đạo và Đế Quân Đại Thế.

Quân Triêu là hậu giả trưởng lão, không phải Đại trưởng lão, hắn cách Đạo Cơ hậu kỳ một khoảng cách, mới hơn bảy trăm năm đạo hạnh.

Người tu luyện Đế Quân Đại Thế tiến vào thế gian, từ một tiểu quốc chư hầu đi lên, từng bước kinh doanh thành vương triều, lĩnh ngộ thứ dân, chư hầu, thiên tử tam kiếm.

Vì lĩnh ngộ kiếm ý tốt hơn, bọn hắn phải toàn tâm tập trung vào cái sự nghiệp này. Cho nên người lĩnh ngộ cái đại đạo này, rất dễ trầm mê hồng trần, một thân tu vi hóa thành tro tàn. Vì thế hầu như mỗi một người tu hành có thành tựu, trên thân sẽ mang theo một tia quý khí của hoàng đế.

Đi tới đỉnh núi, đập vào mắt là một thiếu phụ tóc tai bù xù, khuôn mặt hơi xinh đẹp. Trước mặt Ngọc Sinh là một tòa núi thây chồng chất, phần lớn là trẻ nhỏ ba tuổi đến năm tuổi.

Những thứ này đều là Ngọc Sinh lừa gạt ở xung quanh đến. Từ khi bị Lục Khiêm ám toán, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, may mắn Trảm Kiếp Bảo Uyển có thần dược cứu chữa. Thế nhưng cũng phải chịu mấy năm khổ cực, kinh mạch đứt đoạn, pháp lực hỗn loạn, trình độ đau khổ hơn xa lăng trì.

Ngọc Sinh chịu khổ cả ngày lẫn đêm, lại thêm nỗi đau mất con, vì thế cả người trở nên không bình thường.

Đương nhiên, ép vỡ cọng cỏ cuối cùng chính là trận chiến ngày đó.

Lục Khiêm dùng một chiêu lột sạch y phục của nàng, thân thể bị tất cả cao thủ các đại môn phái nhìn thấy.

Khiến cho Ngọc Sinh mỗi khi bị người nhìn thẳng, đều có cảm giác toàn thân bại lộ ở ngay trước mắt người khác. Có rất nhiều đệ tử vì vậy mà chết.

Sau khi khỏi bệnh yên tĩnh mấy năm, thẳng đến khi Kiếm Chủ bế quan, người này mới khôi phục bản tính.

Bởi vì tính cách điên điên khùng khùng, nên gần như không có người nào dám trêu chọc.

Bình Luận (0)
Comment