"Thì ra là thế, nhưng nhân loại cũng biết rõ Bồng Lai tiên đảo, ngộ nhỡ bọn hắn nhanh chân đến trước thì phải làm sao?"
"Đương nhiên phải để bọn hắn biết rõ, nếu không làm sao một mẻ hốt gọn? Đại bộ phận Đan Kiếp bế quan ngộ đạo, chúng ta bắt đầu từ thiên kiêu nhân loại trước."
Mấy chục năm nay Bồng Lai đảo chưa từng xuất hiện, dựa theo quy luật, khả năng chính là mấy năm này. Có lẽ những cao thủ sẽ không thể nhanh chóng kết thúc bế quan đi ra. Phần lớn là tiểu bối, đến lúc đó nam tử áo trắng dự định đánh trận đầu tiên, liên hợp hai nhà khác, trước tiên tiêu hao sinh lực chính đạo.
Người Phương Thốn yêu quốc đang mưu đồ bí mật gì đó.
Một bên khác, Diễm Tâm Kim Cung.
Ba nữ nhân có vóc dáng uyển chuyển nằm trên giường. Rất lâu không vuốt ve an ủi các nàng, nên một lần này chính là hơn nửa tháng.
Đương nhiên, chỗ tốt cũng vô cùng nổi bật.
Sau khi thể chất ba người được cải biến, hiệu quả song tu mang tới vượt qua dự kiến.
Bỗng nhiên, Lục Khiêm cảm giác cái mũi ngứa ngứa. Mở to mắt, thấy một nữ tử ghé vào bên giường. Trên người khoác áo lông trắng như tuyết, đỉnh đầu là hai cái tai thỏ đáng yêu, mắt to lóe sáng, trong tay cầm một cọng lông tóc.
"Chủ nhân, ngươi đang làm gì vậy?"
Thỏ ngọc khó hiểu nói.
Thoạt nhìn dáng vẻ thỏ ngọc cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù sống ngàn năm, nhưng không quá hiểu mấy chuyện nam nữ này.
Câu nói này khiến cho chúng nữ cười đến run rẩy, không biết trả lời thế nào.
"Khụ khụ, chơi trò chơi thôi, về sau chủ nhân sẽ dạy ngươi."
Lục Khiêm vỗ vỗ đầu thỏ ngọc.
Thỏ ngọc hóa thành nguyên hình, cái mông nhỏ vểnh lên, nhảy trên lồng ngực Lục Khiêm.
"A, đừng có ị nhé."
Lục Khiêm cười mắng.
"Lão gia nói quá rồi, làm sao thỏ ngọc muội muội sẽ làm loại sự tình này."
Yêu Nguyệt cười đến gập cả người.
Thỏ ngọc cũng xấu hổ, hai cái răng cửa lớn nhẹ nhàng cắn Lục Khiêm một ngụm.
Thỏ ngọc là thiên địa tinh khí hóa hình, lại không ăn ngũ cốc hoa màu, làm sao có thể có loại vật dơ bẩn này.
Lục Khiêm được hai nữ giúp đỡ cũng mặc xong y phục, ôm thỏ ngọc đi vào trung tâm Diễm Tâm Kim Điện.
"Ta có thể vào không?"
Không đợi bên trong truyền đến thanh âm, Lục Khiêm đã đi thẳng vào.
Tiểu cô nương tóc đỏ bên trong bị dọa nhảy dựng lên, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, vội vàng nói:
"Làm gì đó? Ta không có nhìn lén các ngươi, ngươi điên rồi?"
"Nói cái gì vậy, ta muốn hỏi ngươi tên Đà Long lần trước đâu."
Lục Khiêm không hiểu.
"A a, ngươi nói hắn à, hắn đang ở Luyện Đan Điện."
Ngón tay Diễm Trung Tiên chỉ vào bên ngoài đại điện.
"Được rồi."
"Tên biến thái. . ."
Lục Khiêm ôm thỏ ngọc đi ra ngoài, vừa ra cửa, đã nghe thấy âm thanh lầm bầm của Diễm Trung Tiên.
Lòng của nữ nhân như kim đáy biển, có lúc thật không hiểu não các nàng ở đâu.
Vẫn là thỏ ngọc muội muội nghe lời.
Gường như cảm ứng được nội tâm Lục Khiêm, nên thỏ ngọc cọ xát đầu.
Vẫn tương đối khéo hiểu lòng người, ngày khác sẽ để nàng cùng chơi với nhau, khụ khụ. . .
Tiến vào Luyện Đan Điện.
Quả nhiên phía dưới đan lô trấn áp một con Đà Long.
"Giết ta đi, giết ta đi, van ngươi. . ."
Đà Long hấp hối, giống như bị đánh gãy cột sống, thân thể không thẳng lên được.
Gân rồng bị rút ra, xương cổ bị đánh gãy, không có hai đồ vật này, hiện tại Đà Long mềm nhũn gần như cá chạch.
Hỏa diễm phía dưới đan lô đang nướng thân thể của hắn
Hiện tại trong lòng Giao Doanh không có một chút tâm tư trả thù nào, chỉ cầu nhanh chết một chút.
"Vậy không được, ngươi chết rồi, làm sao ta lĩnh ngộ Giao Long chi pháp."
Không có Giao Long chi pháp, làm sao có thể hấp thu Long Mạch Long Châu, làm sao chiếm được đạo tàng.
Lục Khiêm ngồi xếp bằng trước lò luyện đan, cẩn thận tự hỏi kế hoạch tiếp theo.
Có thể thông qua Long Châu của Đà Long đến cảm ngộ bí pháp truyền thừa của Giao Long.
Nhưng như này có chút chậm.
Lục Khiêm dự định lấy Long Châu của Đà Long làm chủ, thần hồn và huyết nhục Đà Long làm phụ, luyện chế ra một viên Ngũ Khiếu Đà Long tinh huyết đại đan địa phẩm.
Nuốt một viên này, sẽ lập tức lĩnh ngộ truyền thừa.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm liền lôi Đà Long từ dưới đáy đan lô ra.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đà Long hoảng sợ nói, không biết tại sao, nụ cười của Lục Khiêm mang đến cho hắn một loại cảm giác rất tà ác.
Chưa từng có một nhân loại nào cho hắn loại cảm giác khủng bố này.
"Khặc khặc, luyện đan!"
. . .
Hỏa diễm lò luyện đan cháy hừng hực. Quang mang đỏ thẫm chiếu sáng cả Luyện Đan điện.
Trong điện có pháp trận tự động điều chỉnh nhiệt độ, nên không có vẻ nóng bỏng như vậy.
Đương nhiên, Đà Long ở bên trong đan lô lại không nghĩ như vậy.
Thần hồn và nhục thân của gã bị địa tâm chân hỏa thiêu đốt. Pháp lực tự thân cũng bị luyện hóa ra. Bốn năm viên Long Châu lơ lửng trong lửa.
Đà Long không có lực lượng kêu thảm, bởi vì đã sớm không có sức lực gào thét. Lúc này gã hi vọng có người cho mình một đao cỡ nào.