Bất tri bất giác lại mười năm trôi qua.
Lần trước đã báo cáo sự kiện Huyết Sát giáo đồ thành cho Thái U, bởi vì đang bế quan, cho nên không giải quyết được gì.
Lục Khiêm cũng phải tu luyện, không có tiếp tục theo dõi đến tiếp sau. Giao Long vương tộc và Thu Quan bên kia yên tĩnh lạ thường, không biết lại lập mưu gì.
Xích Âm bế quan ba năm, rốt cục luyện một trăm mười tám thanh Bích Hỏa phi đao thành linh khí, thành công luyện hóa Cửu U lao, pháp lực tăng nhiều.
Ngoại trừ thay phiên mùa đông ra, Lục Khiêm gần như không ra ngoài đi dạo.
Hải ngoại.
Trời nắng chang chang, hơi nước bay tới không trung hình thành đám mây trắng như tuyết. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có thể mơ hồ thấy được một hòn đảo ở trong mây.
Trời quang mây tạnh, Bạch Hạc tung bay.
Các đồ vật trên đó có màu bạc trắng, hoàng kim bạch ngân là cung điện, châu hiên chi thụ đều mọc thành bụi.
Đây là Bồng Lai tiên đảo.
Tin tức đảo này xuất hiện vừa ra, toàn bộ Nam Linh vực lập tức oanh động.
Đảo này tươi tốt vượt xa Thủy Nhãn. Từng người lên đảo đều có thu hoạch.
Mặc dù mấy ngàn năm nay đám người tìm tòi, gần như không xuất hiện kỳ trân đặc biệt quan trọng gì.
Nhưng con người luôn luôn mang lòng may mắn, cho rằng mình mới là người đặc biệt nhất kia.
Ngộ nhỡ thu hoạch được dị bảo, chẳng phải là kiếm bộn sao.
Từ nam đến bắc, cao thủ rất nhiều thế lực đều động tâm, nhao nhao tổ chức nhân thủ, muốn đợi đến ngày Bồng Lai hiện liền lên đảo.
"Bồng Lai tiên đảo? Đây là động phủ của thần tiên nào?"
Lục Khiêm đi ra khỏi Diễm Tâm Kim Cung, nhìn qua Xích Âm nói.
"Không phải động phủ của Thần Tiên, là bí cảnh cùng loại với Thủy Nhãn."
"Trước kia sư tôn đã từng đi lên rồi sao?"
"Từng lên, thế nhưng địa hình Bồng Lai tiên đảo hay thay đổi, mê vụ che mắt, trình độ tìm kiếm không cao hơn một thành."
Xích Âm cũng muốn đi lên tìm tòi một phen, ngộ nhỡ thu hoạch được thần công hoặc bí pháp gì cũng không biết chừng.
Vừa nói tới Bồng Lai tiên đảo, Lục Khiêm liền nhớ lại linh viên ở hậu sơn Minh Phủ.
Thiên Hà lão tặc trời đánh, vì độ kiếp lãng phí nhiều tài liệu như vậy, nếu để lại cho mình một hai kiện thì tốt biết bao nhiêu.
"Được rồi, các ngươi đi trước đi."
Lục Khiêm ngưng tụ ra một ngọn lửa, đưa cho Xích Âm.
"Nàng cầm lấy hỏa diễm trước, có tình huống gì thì cho ta biết."
Bây giờ đạo hạnh đã gần tiếp cận năm trăm năm, pháp lực sắp hóa vụ, bước vào Đạo Cơ trung kỳ.
Chờ đợi hấp thu toàn bộ Long Châu, đột phá cảnh giới, thu hoạch được đạo tàng lại đi cũng không muộn.
Dù sao cũng có thể thông qua phân hỏa đi vào.
Sau khi tiễn Xích Âm đi, Lục Khiêm liền mặc kệ lần nữa.
Một tháng sau.
Oanh!
Đỉnh núi truyền đến tiếng Giao Long gầm thét. Sau đó phong vân đột biến, cuồng phong bão vũ. Pháp lực màu vàng ngưng kết thành hình dạng mây mù.
Lục Khiêm tốn gần ba mươi năm, thông qua hấp thu Long Mạch Long Châu chi lực, thành công vụ hóa pháp lực, bước vào cảnh giới Đạo Cơ trung kỳ, có được năm trăm năm đạo hạnh.
Pháp lực vụ hóa của Đạo Cơ trung kỳ hơn xa quang hình trước đó. Thi triển cùng một loại pháp thuật, uy lực hoàn toàn khác biệt.
Xoạt!
Giao Long biến mất.
Thế giới Hoàng Tuyền. Bên cạnh Nại Hà Kim Kiều, có một tòa pháp thân Bạch Diện Âm Quân cao vạn trượng đứng lặng. Lúc này, lại Giao Long xuất hiện trong nước sông lần nữa. Già thiên cự thủ của Bạch Diện Âm Quân chụp xuống.
Bạch!
Giao Long thừa dịp hắn chưa biết, bộc phát ra tốc độ gấp mấy chục lần trước kia, thoát khỏi lòng bàn Bạch Diện Âm Quân.
Lưu lại Bạch Diện Âm Quân một mặt kinh ngạc.
Hoàng Tuyền Thánh Hà.
Nước sông chảy xiết, vô số sinh linh chìm nổi trong nước sông, kêu rên từng trận, vĩnh viễn không siêu sinh, thẳng đến cuối đời. Lúc này, trong lòng sông có một con Giao Long linh hoạt bơi qua. Giao Long không lớn lắm, chỉ cỡ ngón tay. So với Thần Ma lớn như núi cao thì đơn giản là nhỏ yếu như con kiến.
Giao Long khác với những sinh linh khác, nó ở trong nước sông có vẻ rất vui sướng tự tại. Không giống như là bị tra tấn, ngược lại giống như là hưởng thụ cuộc sống. Cho dù Giao Long ẩn giấu rất tốt, cũng vẫn không chạy thoát pháp nhãn của Bạch Diện Âm Quân.
Một cái cự thủ to như ngọn núi từ trên trời giáng xuống.
Hai người chơi trò ngươi đuổi ta chạy đã mấy chục năm.
Mỗi lần Lục Khiêm đều may mắn chạy thoát.
Bạch Diện Âm Quân giống như là một con rối không có cảm xúc, một mực lặp lại động tác bắt người. Đây là chức trách của y, chỉ bắt những người có dị thường.
Còn chưa rơi xuống, Giao Long đã vèo một cái, bộc phát ra tốc độ không giống trước kia trượt qua. Bạch Diện Âm Quân vẻ mặt kinh ngạc, sau đó là không dám tin. Đây là lần thứ nhất y lộ ra loại tâm tình này. Không nghĩ ra thế mà để Lục Khiêm tránh thoát.
Bạch Diện Âm Quân sửng sốt một hồi lâu, khóe miệng lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường, y trở lại phía trên chủ vị, nhắm nghiền hai mắt.
Oanh!
Sau khi Lục Khiêm bơi qua lòng bàn tay Bạch Diện Âm Quân, chân trời truyền đến tiếng nổ vang.