Bạch Thủ sơn.
Một đạo thân ảnh bay lên đỉnh núi. Người này chính là Lục Khiêm. Tuyết trắng rơi xuống vai, hàn phong thấu xương. Lục Khiêm đứng ở đỉnh núi, cất cao giọng nói:
"Sư tôn, đệ tử Lục Khiêm cầu kiến."
Đỉnh núi không một bóng người, thanh âm quanh quẩn. Thật lâu sau, hư không chậm rãi hiện ra một bóng người tóc trắng mày bạc.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hai mắt Thái U lóe lên kim quang. Thần quang sáng chói.
"Đám người Xích Âm. . ."
Lục Khiêm nói tới chuyện đã xảy ra.
Thái U nghe xong nhướng mày, xem ra Yêu tộc đến có chuẩn bị, lại có sự tình như này, hơn nữa còn thừa dịp bọn hắn bế quan.
Lúc này thực sự Thái U không tách ra được. Luyện hóa Đỗng Sát Thần Nhãn chỉ còn kém một cửa ải cuối cùng. Thiếu chút nữa là có thể luyện hóa được cái pháp bảo Nguyên Linh này.
Đến lúc đó thành tựu Chân Đan, độ khó vượt qua thiên kiếp sẽ giảm mạnh.
"Tạm thời ta không ra được, như vậy đi, ngươi cầm phân hồn Đỗng Sát Thần Nhãn đi qua, bên trong có mười đạo Thẩm Phán kim quang, mười cái hàn băng thần y. Chắc cũng đủ để ngươi cứu người rồi."
Thái U điểm ra một chỉ, kim quang bắn vào mi tâm Lục Khiêm, hình thành một đạo thần văn màu vàng.
"Được rồi, vậy đệ tử đi trước."
Đạo Đỗng Sát Thần Nhãn này còn mạnh hơn so với trước kia, ít nhất bình yên thoát thân là không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm cất bước tiến vào hỏa diễm.
Diễm Tâm Kim Cung có thể thông qua phân hỏa đi đến bất cứ địa phương gì.
May mà vị trí Xích Âm, có thể khiến Diễm Tâm Kim Cung truyền tống, nếu không chỉ có thể bay qua.
"Đạo Cơ trung kỳ, cơ duyên tiểu tử này thật sâu."
Thái U chân nhân tấm tắc khen.
Nhất định tiểu tử này đã tiếp nhận di sản của Minh Phủ. Cơ duyên như thế thật sự khiến người ta hâm mộ vạn phần.
Thế nhưng trong lòng Thái U cũng không tham lam. Nhất định người có cơ duyên thâm hậu sẽ mang theo kiếp lực, lão tu hành sắp đến chỗ khẩn yếu, không cần mạo hiểm thêm chút này.
Hơn nữa Thái U cũng không phải không có cơ duyên. Vừa nghĩ vậy, thân thể Thái U dần dần biến mất.
Tố Giảm Cầu Không chi pháp của Thiên Hà cho Thái U dẫn dắt rất lớn.
Tuy nhiên không có Tố Giảm Cầu Không cực đoan giống như Thiên Hà.
Phong cách của Thiên Hà quá lớn, lão muốn bước nhanh chân. Thái U không có yêu cầu cao như vậy, chỉ cần đột phá Chân Đan, đồng thời thành công vượt qua thiên kiếp là đủ.
Không thích ứng được thiên địa, vậy thì Tố Giảm Cầu Không, để cho mình thích ứng thiên địa. Đây cũng là lý luận mà Thái U ngộ ra.
Vạn Long Viên.
Nơi đây biến thành một mảnh hỗn độn, sơn hà vỡ nát. Thiên Tử Kiếm ảm đạm vô quang, Huyết Sát Âm Vân tách ra hơn phân nửa.
Yêu tộc bên này cũng tổn thất nặng nề. Thế nhưng Nhân tộc vẫn tương đối thế yếu.
Giao Long do Vạn Long Ngọc Tỷ triệu hoán đi ra ép mọi người đến nơi hẻo lánh. Xích Âm vốn đứng ở ngoài rìa đám người, giờ phút này lại ở bên trong rồi.
Ầm!
Lúc này, một con Bạch Tượng thân cao trăm trượng giẫm nát một thanh phi kiếm. Trưởng lão Đạo Cơ mặc trang phục U Đô Kiếm Lâu thổ huyết bay ngược.
Bạch Tượng thừa thắng xông lên, nâng cự túc đuổi sát theo.
Tượng chi nhất tộc có lực lượng lớn vô cùng, nhục thân có thể so với pháp khí, phi kiếm rơi xuống trên thân Bạch Tượng, chỉ lưu lại vết tích màu trắng nhàn nhạt.
Bốn cái chân voi giống như một loại Linh Khí.
Trưởng lão U Đô Kiếm Lâu căn bản không cách nào chống cự, lại thêm bản thân bị trọng thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Tượng đuổi theo.
"Trưởng lão!"
Các đệ tử khác của U Đô Kiếm Lâu la lớn.
"Chết chắc rồi. . ."
Trong lòng trưởng lão hiện lên một tia tuyệt vọng.
Lúc này, trưởng lão phát hiện Xích Âm bên cạnh cũng đang lùi lại.
"Dừng lại cho ta!"
Trưởng lão Kiếm Lâu phất tay đánh ra một đạo kiếm khí màu trắng, mục tiêu trực chỉ Xích Âm.
"Hèn hạ! !"
Xích Âm nghiến chặt hàm răng, không nghĩ tới lão gia hỏa này sẽ lấy mình làm bia đỡ đạn.
Ầm!
Một trăm mười tám thanh Bích Hỏa Phi Đao đánh tan kiếm khí. Trì hoãn một hồi như thế, khiến Xích Âm tụt hậu khá xa so với trưởng lão Kiếm Lâu.
"Ha ha, tử bần đạo không bằng tử đạo hữu, xin lỗi nha."
Trưởng lão Kiếm Lâu cảm thấy vô cùng đắc ý vì mình nhanh trí. Dù sao tình cảnh hỗn loạn, sau đó cũng sẽ không có ai nhớ kỹ tiểu động tác này của hắn.
"Hừ!"
Trong mắt Bạch Tượng lóe lên một tia trào phúng. Chợt chân phải giơ lên, mang theo tiếng xé gió, đạp xuống đầu Xích Âm.
Ầm!
Một trăm mười tám thanh Bích Hỏa Phi Đao bị bắn ra. Quỷ vật Cửu U Lao thả ra hoàn toàn không ngăn cản được.
"Lần này nguy rồi."
Trong lòng Xích Âm có chút tuyệt vọng.
Mình mới là Đạo Cơ sơ kỳ, đối diện với Bạch Tượng ít nhất là hậu kỳ, hơn nữa còn là vô địch cận chiến. Chỉ sợ lần này khó thoát tai kiếp.
Bạch Tượng gây ra động tĩnh rất lớn, gần như thu hút ánh mắt đám người.
"Đây là Xích Âm sư muội!"
Hàn Tiêu ở trong đám người, mở to hai mắt nhìn, giờ phút này đã không kịp tới cứu viện.
"Đệ tử Thái U, Xích Âm? Chỉ sợ Thái U sẽ tổn thất ái đồ rồi."
Có người cười trên nỗi đau của người khác.
Năng lực cận chiến của Bạch Tượng ở trong cùng cảnh giới là vô địch.