Thái U và Bạch Tượng đánh nhau mười mấy ngày, dấu chân trải rộng chu vi vạn dặm. Pháp lực thâm hậu của Đan Kiếp ngàn năm đạo hạnh thật sự khiến người ta hâm mộ.
Thế nhưng, Thái U cũng không chèo chống được bao lâu nữa.
Lục Khiêm nhìn đám người xây dựng pháp đàn một hồi, sau khi thấy không có tình huống gì ngoài ý muốn xảy ra, liền quay người đi vào đỉnh tháp.
Hắn vừa mới đi lên, lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, nên quay đầu nhìn lại.
Một con mắt màu vàng lơ lửng giữa không trung đại điện. Ánh mắt toát ra thần quang rực rỡ, liếc nhìn đám người.
“Bái kiến sư tôn!”
“Bái kiến Đông Quan Địa Quan.”
Đám người khom mình hành lễ. Hóa ra người này là Thái U.
“Không cần đa lễ, người Trảm Kiếp Bảo Uyển vẫn chưa đến sao?”
Thái U hỏi.
Đây không phải là bản thể của Thái U, mà là một đạo phân thần.
“Vẫn không có tin tức.”
Hạ Quan nói.
“Lập tức thúc giục lần nữa!”
Giọng nói của Thái U đã có chút hơi không kiên nhẫn.
Hạ Quan thiêu đốt lá bùa màu xanh, sau đó nhắm hai mắt lại. Qua một hồi lâu, mới chậm rãi mở mắt ra.
“Ta vừa liên hệ cùng đại trưởng lão Trung Cổ Thiên Đạo. Bọn họ nói Tất Phương bị người ta đánh lén ở giữa đường, chỉ sợ phải mất một đoạn thời gian nữa.”
“Hỏi hắn thời gian chính xác, không được thì thay người khác tới.”
Lần này Thái U cũng cảm thấy quá kéo dài. Chẳng lẽ là bởi vì sự tình của Ngọc Sinh? Nếu thật sự là như vậy, vậy thì phong phạm của Kiếm Chủ cũng quá thấp đi. Nói như thế nào thì Cửu Tiêu Đạo Minh cũng là lá chắn của bọn họ. Nếu như không có bọn hắn, chỉ sợ hơn phân nửa địa bàn của Trảm Kiếp Bảo Uyển cũng sẽ bị bại lộ dưới đao binh của Yêu tộc.
Coi như muốn trả thù, cũng không nên dùng loại phương thức giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm này.
Khả năng thật sự có chuyện trì hoãn cũng không biết chừng. Sau khi chờ đợi cả buổi, lúc này Trảm Kiếp Bảo Uyển mới trả lời.
“Bọn họ nói tối đa một tháng.”
“Được, ta lại quần nhau với Bạch Tượng một trận.”
Thái U dừng một chút, nói:
“Đúng rồi, Lục Khiêm và Xích Âm ở lại. Những người khác tránh qua một bên đi.”
Sau khi đám người rời đi, con mắt màu vàng óng lại nhìn về phía Lục Khiêm.
Sưu!
Một đạo kim quang bắn vào trán Lục Khiêm.
Bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một đạo tin tức.
“Đây là. . . Đây là pháp quyết tu luyện Đỗng Sát Thần Nhãn, thiên phú ngươi rất cao, trước học pháp quyết này, ngày sau phát hiện có thể dùng pháp quyết, tức là lúc lão phu đã chết rồi.”
“Sư phụ!”
Xích Âm nhìn thấy dáng vẻ giống như bàn giao hậu sự của Thái U, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
“Yên tâm, ta không chết được đâu.”
Thái U cười ha ha:
“Ta coi Xích Âm như con gái của ta, ngươi cần phải đối đãi với nó thật tốt mới được.”
“Đương nhiên.”
Lục Khiêm gật đầu xác nhận.
Nếu như không phải là Xích Âm, chỉ sợ Thái U cũng sẽ không tin tưởng hắn như thế. Một kẻ không biết rõ xuất thân từ đâu, lại có thể trở thành đệ tử chân truyền, hơn nữa còn không kiêng kỵ thân phận tà ma yêu đạo của mình.
Dù Thái U rộng lượng đến đâu, không quan tâm như thế vẫn là xem ở trên mặt mũi của Xích Âm.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm liền nói:
“Sư tôn, nếu không được nhóm chúng ta tạm thời rút lui một chút.”
Lục Khiêm cũng không để ý đến Nhân tộc tồn vong gì gì đó.
Nếu có người vì thế mà hi sinh, hắn sẽ rất kính nể. Nhưng nếu có người muốn hắn hi sinh, vậy chắc chắn hắn sẽ đánh nổ đầu chó của tên đó.
“Không được. Không phải ta không nghĩ tới chuyện này, mà là không thể. Hiện tại ta vẫn chưa hoàn toàn khống chế Địa Quan, một khi rời đi, cố gắng nhiều năm như vậy sẽ uổng phí. Về sau các ngươi sẽ biết.”
Thái U tiếp tục nói:
“Ta đi trước, các ngươi bảo trọng, nếu người Trảm Kiếp Bảo Uyển đến thì nói cho ta.”
Vừa dứt lời, Thái U liền biến mất không thấy gì nữa. Chỉ sợ một tháng thời gian, lại là một cuộc ác chiến.
Lục Khiêm nghĩ thầm.
…
Trảm Kiếp Bảo Uyển.
Kiếm Chủ phong.
Nơi đây tràn ngập mây đen, một cỗ khí tức mang tính hủy diệt đang ấp ủ.
Mây đen càng ngày càng nhiều, bách thú trong chu vi ngàn dặm chạy trốn. Giờ phút này, cho dù là tu sĩ cũng cảm thấy tâm thần bất ổn, đạo tâm muốn ngã.
“Kiếm Chủ muốn đột phá.”
Khúc Tố Anh thầm nghĩ.
Nếu quả thật có thể đột phá, cứu vãn được Nhân tộc đang trong cơn nước lửa, vậy thì tất cả hi sinh đều đáng giá. Hơn nữa cũng không khiến Thái U phải chết, cho dù có Đỗng Sát Thần Nhãn thì cùng lắm tương lai nàng tự mình đến nhà bái kiến, xin lỗi Thái U cũng không sao.
Chắc hẳn Thái U cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của bọn họ.
…
Bờ bắc Thông Thiên.
Bởi vì hai đại môn phái Yêu Quỷ Môn và Thất Vũ Sơn diệt vong, nên nơi đây trở thành một nhà Thông U độc đại.
Thông U quan.
Oanh!
Cả tòa sơn môn nổ tung.
Các vụ nổ liên hoàn khiến cả cái sơn mạch này nổ tung. Bụi mù tận trời, tràn ngập vạn dặm.