“Nhị ca, lão tử không nuốt được cục tức này, cùng lắm thì cùng chết, mụ nội nó.”
Bạch Tượng không nhịn được xông lên, bóng mờ bao trùm xuống, Tượng Thần Chi Quyền đánh về phía đầu Lục Khiêm.
“Khoan đã!”
Kim Bằng ra tay ngăn lại, cuối cùng vẫn xuống nước, nhưng nói gì thì Kim Bằng cũng không thể để Lục Khiêm cưỡi trên lưng được.
Về sau gã để Kim Bằng thiếu chủ chở Lục Khiêm đi.
“Đi đâu?”
“Trảm Kiếp Bảo Uyển.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng vứt xuống một câu.
Bây giờ Nam Linh địa khí bị hắn nắm trong tay nhưng cũng không đại biểu hắn vô địch. Hắn có thể khiến cả toà đại lục này hủy diệt, nhưng không có nghĩ là có thể tiện tay giết chết Đan Kiếp, hay là cao nhân Đạo Cơ đỉnh phong. Hơn nữa lá bài tẩy này là lá bài đồng quy vu tận. Khuyết điểm của lá bài tẩy này là một khi bại lộ chuyện mình sợ chết, hoặc là có nhược điểm, rất dễ dàng bị người ta khống chế. Tất cả hành vi tùy tiện không nói lý vừa rồi, đều là hành vi liều lĩnh của kẻ điên tạo nên. Còn sự thật là Lục Khiêm rất quan tâm tính mạng của mình. Không đến thời khắc mất hết niềm tin, căn bản không làm được chuyện thế này. Đương nhiên, hiện tại kế hoạch không hoàn thiện, cần nhiều phối hợp phương diện. Đồng thời từng bước một thăm dò ranh giới cuối cùng của đối phương, hắn cũng không dám làm quá, cần phải tối đa hóa tất cả lợi thế.
Hiện tại Lục Khiêm vẫn đang cảm thấy đáng tiếc vị sư tôn Thái U của mình.
Chỉ kém một hai ngày thời gian nữa là thành công. Chỉ cần có người tới trợ giúp, hoặc là Kim Bằng không đến. Khi đó người nắm giữ đại trận sẽ là ông ấy.
Thế nhưng lòng người hiểm ác, một khi để người ta biết Thái U có năng lực như vậy, chỉ sợ người bỏ đá xuống giếng trước là người bên mình.
…
Tại một tòa thành giáp ranh giữa Trảm Kiếp Bảo Uyển và Cửu Tiêu Đạo Minh.
Diễm Trung Tiên chợt xuất hiện. Xích mang lóe lên, đám người Xuân Quan Hạ Quan và Xích Âmđược thả ra.
“Lục Khiêm đâu?”
Xích Âmvừa ra, lập tức hỏi thăm tin tức của Lục Khiêm.
“Chủ nhân vẫn còn ở chỗ cũ. . . Không nên đi! Chủ nhân bảo ngài chờ ở chỗ này.”
Diễm Trung Tiên ngăn Xích Âmlại.
“Tránh ra.”
Nếu sư phụ và đạo lữ đều chết, một mình sống sót còn ý nghĩa gì.
Thỏ ngọc và Kim Thiềm nhảy tới nhảy lui ở dưới chân, có vẻ rất là sốt ruột.
“Tiểu thư yên tâm, lão gia và nhóm chúng ta có cảm ứng, hiện tại ngài ấy không có chuyện gì.”
Yêu Nguyệt nói.
“Người đến là người nào?”
Lúc này, phía trước truyền đến tiếng gầm thét. Đám người quay đầu lại nhìn, lại là một thanh thần kiếm sáng chói. Đạp trên thân kiếm là một lão đạo râu dài, toàn thân mặc long bào, lộng lẫy đến cực điểm.
“Nhóm chúng ta là người Cửu Tiêu Đạo Minh, gọi Kiếm Chủ các ngươi cút ra đây!”
Hạ Quan gọi Thiết Khải đen như mực ra, Thiết Khải vung vẩy lang nha bổng, ngăn Thiên Tử Kiếm lại.
“Lớn mật, dám bất kính với Kiếm Chủ như vậy!”
Lão đạo là Đế Quân đại thế, đại trưởng lão Quân Uy. Quân Uy nghe thấy đám người bất kính như vậy, liền đứng ngồi không yên.
Thiên Tử Kiếm dài đến ngàn trượng, mang theo bá vương chi khí nồng đậm.
Thiên Tử Kiếm tổng cộng chia làm hai loại, một loại là vương đạo, chú trọng cân đối. Một loại khác là bá đạo, lực sát thương tuyệt luân.
Hư không có dấu hiệu như sắp vỡ ra.
“Khoan đã!”
Hai mươi bốn đạo Minh Nguyệt Kiếm Hoàn bay ngang trời, kiếm ý rực rỡ.
Một vị nữ tử hạ xuống như trích tiên hạ phàm. Người này chính là Khúc Tố Anh.
“Các đạo hữu Cửu Tiêu Đạo Minh?”
Khúc Tố Anh nhìn thấy Xích Âmở trong đám người, cười một cái:
“Có phải có hiểu lầm gì hay không.”
“Không có hiểu lầm, các ngươi giải thích một chút, vì sao coi nhóm chúng ta như là khỉ để đùa nghịch?”
Vẻ mặt Xích Âmtrở nên âm trầm, pháp lực phun trào, một lời không hợp liền muốn giết người.
“Quả thật trên đường có chút sự tình chậm trễ, Thái U chân nhân đâu?”
“Vẫn lạc rồi.”
Đột nhiên Hàn Tiêu mở miệng nói. Nghe được tin tức này, Khúc Tố Anh cũng không biết làm sao, nên nói cái gì.
“Đừng quản nhiều như vậy, trước hết bảo Kiếm Chủ cút ra đây giải thích cho ta.”
Thái U chết rồi, Hạ Quan cũng không hoà nhã nữa, không động thủ đã là không tệ rồi.
“Ngậm miệng, tu vi các ngươi không tốt, còn trách nhóm chúng ta không cứu sao.”
Quân Uy bất mãn nói.
“Nếu không phải các ngươi trì hoãn thời gian, làm sao nhóm chúng ta rơi vào tình cảnh này?”
“Kiếm Chủ đang bế quan, không rảnh để ý đến các ngươi.”
Đám người Cửu Tiêu Đạo Minh nghe được câu này, rốt cục cũng hiểu được, hóa ra đám người này thật sự đùa nghịch bọn họ.
Nhớ lại cảnh tượng Thái U chết thảm, nội tâm mọi người tức giận không kìm chế được, nhao nhao lấy binh khí ra.
Ngay cả mấy người Diễm Trung Tiên cũng chuẩn bị xuất thủ.
“Hiểu lầm thôi, Kiếm Chủ cũng là vì đột phá Chân Đan, một khi đột phá Chân Đan, Nhân tộc sẽ tồn tại. . .”
Khúc Tố Anh vội vàng giải thích.