“Tu phù thuật sao?”
Lục Khiêm nghĩ thầm.
Người chuyên tu phù lục ở Nam Linh Vực gần như không có.
Cho dù Vạn Thế âm trủng lấy phù lục chi đạo xưng danh, cũng chỉ vẻn vẹn là am hiểu mà thôi.
Không thể được xưng là chuyên tâm, bản chất vẫn là Luyện Khí chi đạo.
Phù lục chi thuật thật sự, là ngưng luyện ra bản mệnh phù, giống như tu hành kiếm thai.
Phù lục chi đạo truyền thừa cổ xưa, khả năng còn cổ xưa hơn xa kiếm tu.
Đây là chữ nghĩa mà cổ nhân thời đại thượng cổ thiên nhân hợp nhất cảm ngộ ra. Trời sinh mang theo một loại lực lượng thần bí nào đó.
Phù lục chi văn được xưng là tiên thiên chữ nghĩa, chữ nghĩa người bình thường sử dụng không có năng lực kỳ dị được gọi là hậu thiên chữ nghĩa.
“Mão Sơn đạo tràng ở nơi nào? Dẫn ta đi quan sát một phen.”
Mai Khê mang theo Lục Khiêm đi đến một chỗ quảng trường bằng đá cẩm thạch to lớn.
Mặt đất sạch sẽ gọn gàng. Cách mỗi một trăm bước sẽ có một con Thanh Mao Sư lơ lửng trên không trung, trong miệng không ngừng phun ra tinh khí màu trắng. Dường như cái này là một loại pháp trận dùng thi thể yêu quái hội tụ tinh khí.
Đây là Mão Sơn đại điện tràng.
Trung tâm đại điện tràng, có một tòa tháp cao trăm trượng đứng vững.
Phía dưới tháp cao người đến người đi, xung quanh có quầy hàng bán hương hỏa đèn cầy. Vô số khói xanh từ đỉnh tháp toát ra, có vẻ vô cùng trang nghiêm túc mục.
“Đây là cái gì?”
“Đây là Cốt Linh tháp, nơi rải tro cốt người lương thiện sau khi chết và là nơi các Phù Sư sinh ra.”
Trong lúc Mai Khê nói chuyện, một đạo độn quang từ phương xa bay tới.
Đạo nhân trên độn quang đầu thắt pháp khăn màu hồng, thân mang áo bào màu vàng, đi giày cỏ, trong tay cầm Kim Tiền kiếm.
“Binh mã đại tướng nghe lệnh, mau tới đàn đình, theo ta xuất chinh.”
Đạo nhân để xuống một tấm kim phù. Phù chú không lửa tự cháy, hóa thành tro tàn.
Cốt Linh tháp nổi lên một trận sương mù. Trong sương mù có mấy ngàn quỷ hồn sắc mặt u lục, không có con ngươi. Quỷ hồn khống chế hắc vụ, cùng đạo nhân bay ra bên ngoài thành. Đương nhiên, một màn này đều bị Lục Khiêm nhìn thấy.
Ở trong mắt những người khác, nhiều nhất chỉ cảm thấy một trận âm phong thổi qua.
Ngoại trừ đạo nhân này, còn có mười đạo đồng cưỡi ngựa ra khỏi thành.
“Gia hỏa này sắp chết. . .”
Lục Khiêm nghĩ thầm.
Nếu như đoán không lầm, bọn hắn nên phát hiện tung tích Linh Chi Thú ngoài thành. Con Linh Chi Thú này rất không đơn giản, đạo hạnh tương đương với Đạo Cơ trung kỳ.
Chỗ sâu trong điện tràng có một đường phố ẩn.
Giữa đường là một tòa pháp đàn.
Lúc này bên trong không một bóng người, đàn chủ chính là tên đạo nhân trên bầu trời vừa rồi.
Đạo hạnh tên nhân đạo kia, đại khái mới vào Đạo Cơ sơ kỳ. Khẳng định đánh không lại Linh Chi Thú trừ khi có át chủ bài gì.
“Đại nhân, ta mua được rồi.”
Thời điểm Lục Khiêm đang suy tư, Mai Khê đã mua được đào phù, hương nến trái cây vải vàng.
Mai Khê vốn không có tiền, nhà chỉ có bốn bức tường ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, làm sao có thể có tiền mua đồ vật.
Có điều trên đường tới, Lục Khiêm đã dùng Đỗng Sát Thần Nhãn tìm tiền tài của một số người qua đường đánh rơi.
Đến tận đây, Mai Khê mới tin phục hắn vạn phần. Cùng lúc đó, Thần Ý võng lạc đã cắm rễ thâm nhập nội tâm của Mai Khê.
Trong bất tri bất giác, người này đã bị Lục Khiêm khống chế. Dùng cách nói của tu sĩ thì người này đã nhập ma. Sau khi trở về, Mai Khê vụng về khắc mấy đường vân trên đào phù.
“Về phần danh tự. . .”
Chuyện này lại làm khó Lục Khiêm. Từ khi xuất đạo đến nay, Lục Khiêm chưa bao giờ đường đường chính chính nói ra đạo hiệu của mình. Gần như là dựa theo bối phận môn phái đến định.
Chi Khiêm, Đạo Khiêm, Thiếu tể. . . Hoặc là đại biểu chức quan như Thái Tể, Đô vệ vân vân…
Người có bối phận thấp hơn so với mình, thì gọi chức vị của mình, người có bối phận cao thì gọi thẳng tên.
Dùng đạo hiệu có thể phòng ngừa bại lộ thân phận, hoặc là một loại nguyền rủa chi thuật nào đó cần tên thật.
Đồng thời đạo hiệu cũng đưa đến tác dụng chấn nhiếp đạo chích nhất định.
Dù sao Thái Hư cũng có khí thế hơn so với Cẩu Đản.
“Đạo hiệu gọi là cái gì đây?”
Thông thường đạo hiệu đều là lấy một chữ trong tên của mình rồi thêm vào bối phận.
Ví dụ như Đạo Huyền, Huyền Tiêu vân vân…
Cửu Tiêu Đạo Minh không có kiểu lấy bối phận này, hiện tại Đạo Minh cũng kết thúc rồi, chỉ có thể tự mình lấy.
Còn có một loại nữa là căn cứ dáng vẻ bề ngoài, tính chất công pháp tu luyện, hoặc là nơi ở của mình.
“Hoàng Tuyền? Diêm La?”
Trong lòng Lục Khiêm dâng lên ý nghĩ này, nhưng lại lập tức phủ định:
“Danh hào quá lớn sẽ đụng tên với Hoàng Tuyền Thiên Tử, Giao Long lại quá phổ biến.”
“Được rồi, ngươi khắc hai chữ Phong Đô là được.”
Lục Khiêm thuận miệng nói.
Suy nghĩ mấy trăm đạo hiệu cũng đều có cả rồi. Dứt khoát nghĩ ra một cái tên mà thế giới này không có.
Phong Đô là thần thoại âm phủ kiếp trước, thế giới này không có truyền thuyết về Phong Đô, thậm chí ngay cả cái địa danh này cũng không có.
Chữ 'Phong' ở thế giới này cũng có được ý tứ 'U' 'Âm'.
Coi đây là đạo hiệu, một mặt là nhớ về kiếp trước, một mặt khác là dù sao cũng êm tai hơn so với các loại đạo hiệu như Âm Tuyền, U Tuyền, coi như dán vào công pháp.
…
Địa ngục vô biên.
Tồn tại không thể nắm lấy ở trong cung điện hoa lệ, truyền ra một tiếng kêu nhẹ nhưng cũng không tính là gì. Bắt đầu từ giờ khắc này, dường như vận mệnh đã phát sinh ra thay đổi nhỏ bé gì đó không thể nhận ra.
Theo Lục Khiêm bước ra khỏi tiểu thiên địa Nam Linh Vực, cái danh hào này cũng sẽ dần dần truyền bá ra. Chúng sinh không biết đến, tương lai một cái đại danh xé rách quyền hành Hoàng Tuyền, chính là sinh ra từ nơi này. Mai Khê ở dưới sự chỉ đạo của Lục Khiêm khai đàn nghĩ cách, trong nháy mắt hoàn thành đào phù.
Lục Khiêm lập tức cảm thấy một sợi dây tơ trong cõi u minh nối liền Lưu Ly Tâm.
Thông qua Thiên Ma Chân Lục, có thể liên hệ đến thế giới này, thậm chí lấy tâm thần khống chế ngoại ma. Rốt cuộc đến lúc này, Lục Khiêm cũng đặt xuống một gót chân ở thiên địa này. Có cơ hội nhúng tay, chứ không phải ở trạng thái giương mắt nhìn xem.
Lục Khiêm trở lại thế giới hiện thực, thở nhẹ ra một hơi. Bây giờ đã thăm dò sơ bộ được tin tức phương thiên địa kia. Mục tiêu sau đó chính là tìm ra trận pháp, chuyển di trận địa.
Trước đó, lợi dụng ưu thế địa khí đại trận, tận lực thu thập tài nguyên, khiến Đại Khổ Ách Luân Diêm La chân thân đại thành, đi vào Đạo Cơ hậu kỳ chi cảnh. Cũng không biết rõ Tương Liễu còn sống hay không.
Lúc này, Diễm Trung Tiên gõ cửa tiến đến.
“Trảm Kiếp Bảo Uyển đưa tới thiệp mời.”