Oa oa oa! Con Kim Thiềm to bằng lòng bàn tay trên bậu cửa sổ cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Khiêm.
“Chiến trường cổ Âm Phong Cốc sao? Trước tiên đi xem chợ Quỷ cũng không tệ.” Lục Khiêm nghĩ thầm.
Chợ Quỷ ngư long hỗn tạp, đồng thời cũng là nơi hiểu biết về xu hướng chung của một thế giới. Phù Đề quốc tin tức linh thông, nhưng rất nhiều thứ cần quyền hạn. Trên nền tảng này có thể nhận được những thứ phù hợp nhất với cảnh giới của bản thân. Giá trị nhiều hơn là không thể. Sớm đã bị chia cắt bởi đại lão các nơi. Nếu muốn thu hoạch được nhiều lợi ích hơn, vẫn phải nhìn vào kỳ ngộ. Nghĩ tới đây, Lục Khiêm gọi Mai Khê.
“Tiên trưởng có gì phân phó?” Mai Khê cung kính nói.
Trong vài tháng qua, Mai Khê về cơ bản đã thông hiểu Thứ Dân kiếm. Tu vi tương đương với Dưỡng Thần trung kỳ.
Bây giờ một tòa thành thị về cơ bản đã không thể thỏa mãn được nhu cầu của Chư Hầu kiếm tiếp theo. Căn cứ theo ước tính của Mai Khê, chỉ khi chinh phục được ít nhất hai mươi tòa thành, có được hai trăm vạn nhân khẩu, mới có thể có tư cách Chư Hầu, trở thành Chư Hầu canh giữ lãnh thổ và cai quản vạn dân.
“Ta đi xa nhà một chuyến, có thể rất lâu mới có thể quay về. Hậu viện có một mạch trọng bảo của ta, còn có Chư Hầu kiếm đỉnh phong và phương pháp tu hành tiếp theo, đợi ta trở về sẽ truyền thụ cho ngươi, nhớ trông chừng cho tốt.”
“Thiên Tử kiếm? Tiểu nhân biết rồi, nhất định sẽ xem trọng bảo vật.” Trong lòng Mai Khê chấn động. Gã cũng không phải người mới nhập môn. Biết Thiên Tử kiếm có ý nghĩa như thế nào, tương đương với cao thủ hàng đầu của thế giới này.
Lời vừa dứt, thân ảnh của Lục Khiêm đã biến mất ở phía xa. Để lại Mai Khê đứng tại chỗ, nhìn vào bảo khố mở ra, tâm trạng phức tạp. Cấm chế rất yếu, với cảnh giới bây giờ của gã hơi dùng thêm chút sức cũng có thể phá vỡ. Những bảo vật này sẽ là vật trong lòng bàn tay mình. Phong Đô rõ ràng rất tin tưởng mình, bản thân không thể phụ lại ý tốt của người ta. Ánh mắt Mai Khê kiên định. Kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Dù kẻ địch muốn xông vào cũng phải bước qua xác gã.
Xoạt!
Lục Khiêm giẫm lên lá bùa giống như thảm, thân hình như gió. Đây là Phi Thiên phù, trước kia chỉ có thể nâng một chút vật nặng. Lục Khiêm đại khái xếp hơn một trăm hai mươi tầng, bây giờ có thể nâng một người cũng không thành vấn đề.
Cũng không phải tốc độ của Phi Thiên phù nhanh bao nhiêu, chỉ là Lục Khiêm muốn kiểm tra uy lực của một phù lục. Nếu xếp đến một vạn tầng, e rằng nó tương đương với một hòn đảo hoang trên bầu trời. Lần này đến chiến trường cổ tổng cộng đã vẽ hai ngàn tấm Nhiếp Hồn phù.
Ưu điểm của phù lục chi đạo chính là ở đây, chuẩn bị pháp thuật từ trước, khi có một trận chiến thì cũng không cần đến pháp lực của bản thân. Tất nhiên, uy lực của Nhiếp Hồn phù cũng không coi là lớn. Lục Khiêm ngay cả phù chủng cũng không cô đọng, tu vi tương đối nhiều nhất là Luyện Khí hậu kỳ. Tuy nhiên, hai ngàn tấm phù lục chồng lên nhau uy lực cũng rất mạnh.
Sau nửa canh giờ. Lục Khiêm cảm nhận được sự dao động trong lòng Mai Khê vừa rồi, cười thầm trong lòng. Lần này ra ngoài chắc chắn không trở lại. Bên trong pháp đàn, Minh triều Đế Thi và Thiên Tử kiếm bá đạo Tần triều Đế Thi đã được chuẩn bị sẵn. Nếu mình không rời đi, làm sao có thể nuôi dưỡng dã tâm của người này. Mai Khê ngay cả dũng khí mở cửa cũng không có, chỉ sợ Lục Khiêm nghi ngờ ánh mắt của mình. Hi vọng tiểu tử này có thể cho mình một chút bất ngờ.
Mặt trời mọc, mây đỏ rực. Có một điểm đen ở phía trước. Đốm đen là những đám mây đen u ám, che khuất ánh nắng, sơn mạch phía dưới đưa tay không thấy được năm ngón. Âm khí tận trời, quỷ khóc sói gào. Giữa ban ngày đã kinh hãi như thế này, nếu là ban đêm nhất định phải dọa người ta chết khiếp.
Chiến trường trải dài hàng trăm dặm, không biết bao nhiêu thi thể. Những năm này chỉ sợ đã sinh ra không ít Quỷ Vương Đạo Cơ. Đỗng Sát Thần Nhãn nhìn qua đó, từng luồng quỷ khí đen như mực giống như lang yên bay lên trời cao. Một vài trong số đó cao như núi, thỉnh thoảng biến thành những con quái vật vô danh.
Hạ xuống một sơn mạch trong đó.
Ầm ầm! Vậy mà đã hù dọa một đàn quạ đen. Lục Khiêm lấy một lá bùa từ trong ngực ra sau đó đốt bùa chú. U lục hỏa diễm tỏa ra khói xanh. Khói xanh bốc thẳng lên trên, bốc mùi hôi thối.
Oa oa! Đàn quạ bay đến. U Linh nhãn thần nhìn chằm chằm Lục Khiêm, miệng nói tiếng người: “Người đến là ai?”
“Khách hàng của chợ Quỷ.” Lục Khiêm lấy một Thanh Đồng Pháp Tiền ra, quạ đen ngậm Pháp Tiền, bay về phía phương xa.
"Đi theo ta."
Một người một quạ đi đến vách núi. Lục Khiêm nhảy xuống không chút do dự. Có một chút ngạc nhiên trong đôi mắt của quạ đen, gan của tiểu tử này khá lớn.
Thời khắc sắp tan thành từng mảnh, thân ảnh của Lục Khiêm biến mất.
...
Thôn hoang vắng, quỷ hoả tiêu điều. Một ngôi mộ cô đơn cỏ thơm um tùm.
Xoạt! Một tiếng cười khẽ uyển chuyển du dương vang lên sau tấm bia mộ. Không biết từ lúc nào một nữ tử mặc áo hồng xuất hiện trên đất trống, trong mắt có xuân thủy, mái tóc đen như thác nước, xinh đẹp không gì sánh được.
“Tiểu Thanh đừng đùa nữa, bà bà gọi ngươi!” Một giọng nữ như chuông bạc phát ra từ chùa hoang.
Nữ tử áo hồng giật mình, lấy tay áo che đi khuôn mặt xinh đẹp tung tăng bay trở vào trong chùa.