Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 561 - 【Vip】 Dạ Thi Sơn Vương, Già Lam Thân Hứa(2)

【VIP】 Dạ Thi Sơn Vương, Già Lam thân hứa(2) 【VIP】 Dạ Thi Sơn Vương, Già Lam thân hứa(2)

Hơn nữa các phương diện thần thông đạo hạnh cũng không có thiếu khuyết.

Thời gian nguy hiểm duy nhất chính là mười mấy năm thậm chí mấy chục năm thai nghén u mê kia.

Khả năng mình hoàn toàn bị mê thất, hoặc là kẻ thù tới trả thù, đều có thể dẫn đến thất bại trong gang tấc. Cho nên Hư Đan chuyển thế rất nghiêm mật, gần như không ai biết rõ. Tam thế Hư Đan tương đương với chuyển thế trùng tu ba lần, khẳng định đạo hạnh cao hơn rất nhiều so với Hư Đan bình thường.

Chuyển tu đến hậu kỳ càng khó, tam thế đã coi như là đỉnh cao nhất trong Hư Đan rồi.

“Hóa ra là loại Hư Đan này, quả nhiên, lực lượng con người mới vô tận, dưới bất cứ loại hoàn cảnh ác liệt nào cũng có thể tìm ra con đường đi về phía trước.”

Lục Khiêm cảm thán trong lòng, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.

“Vậy Chân Đan bên này thì sao? Tiến giai như thế nào?”

Chẳng lẽ cũng Tố Giảm Cầu Không giống như Thiên Hà?

“Chân Đan? Không có Chân Đan, thiên địa tinh khí nơi đây căn bản không đủ, lấy đâu ra cao thủ Đan Kiếp chân chính.”

“Nhưng ta lại nghe được một lời đồn, cửu thế Hư Đan có đạo hạnh không thua gì cao thủ vượt qua Phong kiếp, cụ thể có phải như vậy hay không, ta cũng không rõ.”

Lục Khiêm không trả lời mà rơi vào suy nghĩ. Không ngờ mảnh thiên địa này lại không có Chân Đan?

Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề.

Mọi người đều biết, Thiên Hà Chân Đan cần dùng Cầu Không chi pháp, để gọt dũa đi phần lớn tu vi không quá quan trọng của mình, thích ứng hoàn cảnh xung quanh tiến vào Chân Đan.

Khuyết điểm là đạo hạnh và thần thông của bản thân sẽ mất đi hơn phân nửa.

Thậm chí cuối cùng chỉ lưu lại một loại.

Ví dụ như Thiên Hà Luân Hồi Bàn, ba vị Yêu Vương cũng chỉ lưu lại huyết mạch chân thân của mình.

Sở dĩ Kiếm Chủ trở thành Chân Đan, chắc là bởi vì tính chất đặc thù của kiếm đạo.

Bản thân kiếm đạo không phải học quá nhiều đồ vật, bình thường đều là nhất pháp phá vạn pháp.

Thêm chút cải tạo là có thể thích ứng thiên địa, tiến vào Chân Đan chi cảnh.

Đối với Lục Khiêm mà nói loại kết quả này là không thể nào tiếp thu được.

Dù sao tu vi cũng là tự mình nhọc nhằn khổ sở tu luyện ra được, lại cắt bỏ đến chỉ còn lại một cái, như thế thì còn ý nghĩa gì.

Cho nên tâm lý hắn một mực bài xích loại phương pháp này. Hôm nay biết được sự tình Hư Đan chuyển thế nơi đây, Lục Khiêm nghĩ đến một cái Tố Giảm Cầu Không chi pháp.

“Nếu lấy Hư Đan chi pháp, chuyển thế tu luyện Chân Đan, có thể giữ lại toàn bộ thần thông không?”

Đương nhiên, cái này chỉ là suy nghĩ trong lòng Lục Khiêm.

Cụ thể làm như thế nào, còn phải xem phương pháp Hư Đan chuyển thế này đến cùng là chuyện gì.

“Già Lam, ngươi có phương pháp Hư Đan chuyển thế hay không?”

Lục Khiêm nhìn về phía Thụ Tinh bà bà.

“Ta không có phương pháp kia, cái này đều là tuyệt mật của từng môn phái, làm sao một nhà tiểu môn tiểu phái như ta có thể có.”

Thụ Tinh bà bà cười khổ nói.

“Không có những phương pháp khác sao?”

Lục Khiêm cảm thấy xem như mình đã tìm ra mục tiêu khi đi vào phương thiên địa này.

Ngoại trừ sửa chữa phục hồi Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ ra, còn có cơ hội tìm được phương pháp tiến vào Chân Đan hoàn chỉnh.

Đây mới là chuyện quan trọng nhất.

“Có một loại, đó chính là Phong Đô đạo hữu gia nhập Già Lam Tự ta, trở thành một thành viên của Già Lam Tự. Đợi đến lúc Minh Thụ uy nghi, nếu có cơ hội trở thành Tế Tửu minh uy, hẳn là có thể tiếp xúc phương pháp Hư Đan chuyển thế.”

Cái gọi là Minh Thụ uy nghi chính là hội nghị do minh chủ chủ trì, phân chia lợi ích, hoặc hòa giải xung đột.

Đương nhiên, cái hội nghị này không phải thế lực đạo quan nào cũng có thể tham gia.

Có thực lực tham gia sẽ thuộc về đám người phân chia lợi ích, nếu không có thực lực, như vậy cũng chỉ có thể trở thành đồ vật bị chia cắt.

Quyền lực minh hữu chia làm bốn cái đẳng cấp, cao nhất là cấp bậc Tế Tửu, tiếp theo là nhất phẩm đến tam phẩm.

Già Lam Tự miễn cưỡng thuộc về thế lực tam phẩm, hơn nữa vị trí tương đối thấp, miễn cưỡng húp được chút nước canh nước cháo.

“Nếu như Già Lam Tự bị loại khỏi hàng ngũ thế lực tam phẩm trong Minh Thụ uy nghi được tổ chức sáu mươi năm một lần, thì tất cả lợi ích cũng phải giao ra, về sau mặc cho người ta ức hiếp. Vạn năm Âm Phong động cũng sẽ bị người đoạt đi.”

Quả thực Họa Bì Trủng quá ngoan độc, trận chiến này gần như tiêu hao phần lớn thực lực của Già Lam Tự.

Khẳng định đến lúc Minh Thụ uy nghi diễn ra, ngay cả tiêu chuẩn thế lực tam phẩm cũng không đạt được.

Đến lúc đó không có bất cứ tư cách chia chát lợi ích gì, chẳng phải là mặc người ta nắm sao?

Chỉ sợ gian phòng oanh oanh yến yến này, cũng sẽ bị người cướp đi.

Thụ Tinh bà bà sầu não uất ức, làm cho người ta không khỏi sinh ra lòng thương tiếc.

Nhưng Lục Khiêm căn bản không để mình bị đẩy vào vòng.

“Tế Tửu? Vạn Năm Âm Phong động? Ngươi đang uy hiếp ta sao? Để ta làm thủ hạ của ngươi?”

Lục Khiêm giống như cười mà không phải cười, trong mắt lộ ra sát cơ.

“Không, chỉ cần bảo vệ được Già Lam Tự, tất cả đồ vật Già Lam Tự đều là của ngươi, bao gồm cả ta.”

Già Lam ở trước mặt bao người, chậm rãi trút bỏ váy áo, lộ ra thân thể trắng tinh.

Sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ như tơ, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng uy nghiêm thường ngày, chúng nữ bị dọa đến cúi đầu xuống không dám nhìn.

“Mặc quần áo vào đi, ta đồng ý.”

“Dẫn ta đến Vạn Năm Âm Phong động.”

Lục Khiêm đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment