Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 567 - 【Vip】 Kinh Thiên Động Địa Xương Binh (2)

【VIP】 Kinh thiên động địa Xương Binh (2) 【VIP】 Kinh thiên động địa Xương Binh (2)

Hiện tại giết những người đó, không chỉ bị Pháp Minh truy nã, mà ngay cả tài sản của bọn hắn cũng không cách nào đạt được.

Qua một đoạn thời gian nữa là tới Minh Thụ uy nghi. Bên trên uy nghi đại hội, sẽ có quyết đấu để các phái giải quyết vấn đề.

Trên đài bất luận sinh tử. Người thắng làm vua, người thua không có gì cả, thậm chí mất luôn cái mạng nhỏ của mình, hơn nữa không cho phép đám người trong môn phái báo thù.

Đây mới là lựa chọn tốt nhất.

Đối với Lục Khiêm mà nói, đám người này chỉ khác nhau là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Ven hồ. Sương mù u lục tách ra, để lộ thân ảnh một nam tử. Trên mặt người này toàn là máu, mặc huyết pháp bào. Trước mặt có một tòa pháp đàn.

Bàn vuông che kín vải vàng, điểm hai cây nến trắng, ba nén hương dài ngắn không đồng đều. Đồ cúng là tai người, mắt người, tim người và các bộ phận khí quan khác.

Trung tâm là một cái bài vị. Trên đó viết tên Định Long Thiên Vương, bài vị được giấy vàng phù chú bao trùm, trên viết ‘Kinh thiên động địa xương binh’ .

“Định Sơn tiên trưởng, rốt cuộc ngài đã đến.”

Thang Vu nới lỏng một hơi.

“Chạy trốn cũng nhanh đấy.”

Định Sơn cười nhạo một tiếng.

“Đừng vội, chờ đến lúc Minh Thụ uy nghi diễn ra, ta sẽ giải quyết người này giúp ngươi.”

“Đa tạ tiên trưởng.”

Già Lam Tự.

Thụ Tinh bà bà dùng tay chống mặt, buồn chán ngồi trên ghế.

Chúng nữ còn lại vây quanh Thải Vi líu ríu, không biết thảo luận cái gì.

“Lúc đó ngươi cảm thấy thế nào?”

“A, không thể nào.”

“Thật xấu hổ.”

Sắc mặt chúng nữ lúc thì đỏ bừng, lúc lại không nhịn được hỏi thăm một tiếng.

Tiểu Thanh không tham dự vào chủ đề, nhưng tiết tấu đánh đàn cũng có chút bối rối.

Thụ Tinh bà bà âm thầm vểnh tai lên nghe. Mặc dù nàng đã sống rất lâu rồi, nhưng cũng không có trải qua sự tình này bao giờ.

Khi còn sống chưa kịp lập gia đình đã chết vì nạn đói. Sau khi chết lại một lòng khổ tu đến tận hôm nay. Mặc dù Thụ Tinh bà bà tên là bà bà, nhưng mỹ mạo lại là cao cấp nhất.

Soạt!

Một đạo bóng đen rơi xuống đất. Già Lam giật nảy mình, sau khi thấy đó là Lục Khiêm, thì vỗ vỗ bộ ngực cao vút:

“Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng bọn hắn tới cửa.”

“Ta đụng phải người của Họa Bì Trủng.”

“Sau đó thì sao?”

Già Lam khẩn trương nói.

“Tha bọn hắn một mạng. Dường như bọn hắn dựa vào một người có thể sử dụng quỷ binh.”

“Định Long Xương Binh Giáo!”

Già Lam la lên thất thanh.

Định Long Xương Binh Giáo am hiểu khống chế Xương Binh, đây là một loại pháp binh, gặp núi xẻ núi, gặp nước tách nước. Không thấy máu không thu pháp, công kích vô cùng cường đại.

“Không có việc gì, đến lúc đó nhìn vào thực lực, ngươi yên tâm là được.”

Lục Khiêm thờ ơ nói.

“Thế nhưng bọn hắn có Đạo Cơ đỉnh phong.”

Già Lam ngượng ngùng nói. Dù sao Đạo Cơ trung kỳ và Đạo Cơ đỉnh phong cũng có khác biệt rất lớn. Một cái là pháp lực hóa khí, một cái là pháp lực hoá lỏng. Cùng thi triển một cái pháp thuật, uy lực cái sau sẽ cường đại hơn so với cái trước. Không phải là Già Lam xem thường Lục Khiêm. Dưới cái nhìn của nàng, chỉ cần duy trì được địa vị thế lực tam phẩm, nàng đã rất cảm kích rồi, không cần vì những sự tình khác mà mạo hiểm.

Lục Khiêm không để ý đến suy nghĩ trong lòng Già Lam, mà trực tiếp tiến vào sương phòng bế quan.

Mấy tháng thời gian sau đó. Lục Khiêm dùng Đại Khổ Ách Luân không ngừng tôi luyện Diêm La Chân Thân. Cộng thêm tiến hành song tu cùng hai tỷ muội và Thải Vi. Tốc độ tu hành đã nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với dĩ vãng.

Bây giờ đạo hạnh đã hơn bảy trăm năm. Chỉ còn mấy chục năm nữa là Đạo Cơ hậu kỳ tám trăm năm đạo hạnh.

Trải qua một phen thoải mái. Tiến độ tu luyện của Thải Vi cũng tiến triển cực nhanh, chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã là Dưỡng Thần hậu kỳ. Nhảy lên trở thành cao thủ thứ hai của Già Lam Tự, bỏ xa Tiểu Thanh ở phía sau.

Đã có người không thể ngồi yên. Chỉ là Lục Khiêm không nghĩ tới người này lại là. . .

“Già Lam, ngươi đây là. . .”

Lục Khiêm đang ngâm mình ở trong thùng tắm, phía sau là một mỹ nhân kéo trâm gài tóc xuống.

Thân thể đầy đặn bọc trong khăn tắm, bộ vị cao ngất vô cùng sống động, dưới hơi nước phụ trợ, da thịt ửng đỏ, quyến rũ vô cùng.

Già Lam sóng mắt như nước, câu dẫn Lục Khiêm một cái:

“Ta muốn làm gì ngươi không biết sao?”

Mỹ nhân vào nước.

Soạt!

Thải Vi chờ ở ngoài cửa cảm thấy rất ngờ vực. Tại sao hôm nay tiếng nước lại to như thế?

Thanh âm giống như một con cá chép đang không ngừng nhảy ra khỏi mặt nước, lại giống trẻ con ham chơi vẫy nước.

Xem ra Phong Đô đại nhân cũng có một mặt tính cách giống như trẻ con.

Tu hành không biết năm tháng. Rất nhanh lại trôi qua nửa năm.

Trong khoảng thời gian đó chúng nữ còn lại cũng liên tiếp nghịch nước với Lục Khiêm.

Âm khí tinh thuần của nữ quỷ, khiến cho đạo hạnh tăng lên không ít. Duy chỉ có một mình Tiểu Thanh là lọt lại, chuyện này khiến mỹ nhân càng hậm hực uất ức hơn.

Lục Khiêm chậm chạp không có động tĩnh, nhưng thực tế trong lòng lại có ý định khác.

Mai Sơn thành.

Rốt cuộc một cái kế hoạch khác Lục Khiêm chôn xuống bên chỗ Mai Khê cũng có hiệu quả.

. . .

Bình Luận (0)
Comment