Hơn một trăm năm đạo hạnh, đã đủ để hình thành lực ép đè sập tất cả.
Sau một lần lôi đình tẩy lễ, Diễm Trung Tiên cũng gần như dầu cạn đèn tắt.
Tam Túc Kim Thiềm thì bị lôi điện đánh thành than cốc.
Đương nhiên, Tam Túc Kim Thiềm do Nguyệt Hoa Chân Lục diễn sinh ra, sẽ không chết được, nhưng cần một đoạn thời gian chậm rãi khôi phục lại.
“Kết thúc đi!”
Thiên Công tướng quân kêu lên một tiếng. Vô số lôi đình dẫn tới, hội tụ trên người Thiên Công tướng quân.
Sau khi lôi quang tán đi. Đập vào mi mắt là một cự nhân cao trăm trượng, toàn thân được tạo thành từ lôi điện.
Cự nhân ầm ầm hạ xuống, mặt đất hiện ra hố sâu to thật, thổ nhưỡng bị đốt thành nham tương. Một đôi bàn tay to lớn bao trùm xuống tán cây.
Lần này ngay cả không gian cũng bị khóa chặt, hai người không thể trốn đi đâu được.
Bàn tay lớn dần dần bao trùm xuống. Giờ khắc này, hai người hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Rống!
Lúc này, ánh lửa ngập trời.
Một con Giao Long từ trong ngọn lửa bay ra. Giao Long dài ngàn trượng, toàn thân ám kim, đầu dài, độc giác như làm bằng vàng ròng.
Thân thể thon dài ưu mỹ, uốn lượn trên không trung. Trong nháy mắt Giao Long xuất hiện, chúng sinh đều quỳ xuống, trong lòng không sinh ra được một tia ý niệm phản kháng.
Oanh!
Cái đuôi của Giao Long nặng nề quất lên Thiên Công tướng quân trên tay lôi đình pháp thân, bắn ra một đám điện tương. Lôi đình có thể phá hủy vạn vật nhưng không thể lưu lại một vết sẹo trên thân thể Giao Long.
“Ngươi. . .”
Thiên Công tướng quân không dám tin. Giao Long biến thành hình người, Lục Khiêm cười nói:
“Ngươi giết người của ta, thì phải để mạng lại.”
Xoạt!
Lục Khiêm bước lên Kim Kiều, đi đến đỉnh đầu Thiên Công tướng quân.
Pháp lực trong thể nội cuồn cuộn giống như sông lớn phun trào. Đây là pháp lực hoá lỏng, uy lực so pháp lực hóa khí cường đại hơn mấy lần.
Trên đầu lơ lửng hai đạo kim luân. Một cái bắn ra kim quang, một cái bắn ra tam sắc thần thủy.
Xoạt!
Tam sắc thần thủy rơi xuống lôi đình pháp thân, Thiên Công tướng quân không khỏi kêu lên thảm thiết.
Thần hồn, pháp lực, nhục thân lập tức bị ăn mòn, không chỉ có như thế, nhục thân còn bị kéo vào thế giới thần bí nào đó, hung hăng hành hạ ba canh giờ.
Một hơi sau.
Oanh!
Lôi đình pháp thân bạo tạc, điện tương bao phủ phương viên trăm dặm. Chỉ trong chốc lát hơn phân nửa Phong Đô thành bị hủy hoại.
Đương nhiên, sự tình vẫn chưa kết thúc. Thiên Công tướng quân cũng chưa chết, mà bay trở về bên cạnh hai huynh đệ.
“Gặp phải cường địch rồi, cùng lên đi. Chuyến này giá trị đồ vật rất lớn.”
Thiên Công tướng quân không những không cảm thấy kinh hoảng, mà trái lại, trong mắt còn lóe lên một tia khát máu.
Tam Công tướng quân đồng loạt biến hóa ra pháp thân.
Lôi đình, hỏa diễm, thủy lưu.
Ba cái pháp thân đỉnh thiên lập địa, Phong Đô thành ở trước mặt ba người này, giống như là con nít ranh.
“Bọn hắn xuất thủ, nhóm chúng ta. . .”
Lồng ngực Già Lam chập trùng, ba tên Đạo Cơ đỉnh phong, chỉ sợ một mình Phong Đô đánh không lại.
Diễm Trung Tiên ngăn Già Lam lại, cười nói:
“Không sao, tin tưởng chủ nhân.”,
Ba cái pháp thân vây quanh Giao Long. Pháp thuật vạn trượng, phô thiên cái địa rơi xuống. Lôi đình rơi xuống Diêm La Pháp Thân, phát ra thanh âm sắt thép giao nhau, nhưng vẫn không thể phá mở.
Sau đó là dùng lửa đốt, nước thấm. . .
Rốt cuộc Diêm La Pháp Thân cũng xuất hiện khe hở. Đang lúc ba người đắc ý, kim quang lóe lên một cái rồi biến mất.
Mi tâm Giao Long vỡ ra, nhãn cầu màu vàng óng đại phóng kim quang.
Trong chốc lát, dường như thời gian cũng ngừng lại.
“Pháp bảo! ! ! Nguyên Linh pháp bảo!”
Thiên Công tướng quân quá sợ hãi, bỏ mặc hai vị huynh đệ, vội vàng rút lui.
Phong Đô dựa vào pháp thuật lăng lệ đánh với bọn hắn không phân cao thấp.
Lúc này đã muộn.
Mười đạo kim quang sáng chói xé rách bầu trời đen như mực. Giống như là tinh thần từ bên ngoài trăm vạn dặm phóng tới.
Kim quang giống như thực chất, hung hăng cắm trên lồng ngực ba người, sau đó xuyên qua.
Phốc!
Hỏa diễm và thủy lưu pháp thân vỡ vụn tại chỗ, bản thể hai người mở to mắt, không dám tin nhìn qua kim thương biến thành thực chất trên ngực.
Một cỗ lực lượng bạo liệt cuộn trào trong thể nội, cuối cùng hồn phi phách tán.
Thiên Công tướng quân phản ứng tương đối nhanh, nên chỉ bị trọng thương.
Giờ phút này lão đã chạy trốn tới ngoài thành.
“Nhị đệ, tam đệ. Chờ ta, ta sẽ lập tức báo cáo với minh chủ, báo thù cho các ngươi.”
Thiên Công tướng quân phẫn hận nói.
“Muốn chạy sao?”
Thiên Công tướng quân thình lình phát hiện trước mặt có một viên nhãn cầu màu vàng óng lơ lửng.
Phía trên con ngươi là một cái mâm tròn màu trắng. Mâm tròn êm dịu như trăng sáng, không có một tia hoa văn, màu sắc trắng bệch, tính chất nhẹ như xương người.
Trong nháy mắt nhìn thấy vòng tròn này, lông tơ Thiên Công tướng quân dựng thẳng lên.
Giống như rơi vào hầm băng, sinh cơ cũng bị đông cứng.
Hô!
Cốt luân màu trắng chầm chậm xoay. Một đạo thanh phong hình vòng xoáy rơi xuống. Thanh phong rét lạnh thấu xương, nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt đã che lấp mặt trời.
Thiên Công tướng quân bị vây ở trong vô tận âm phong.
Nhục thân, thần hồn, pháp lực giống như bị một thanh đao nhỏ cắt mất từng cái.
Nét mặt của hắn từ phẫn hận, đến sợ hãi, sau cùng là tuyệt vọng.
“A! Phong Đô! Lão tử dưới đất chờ ngươi!”
Oanh!
Cả người hóa thành bột mịn tại chỗ.
“Chết thì chết đi, còn nói lời vô dụng làm gì.”
Đạo nhân đạp trên Kim Kiều, từ phương xa đi đến, bên người có một nữ tử mặc váy dài xanh nhạt đi theo.
Kim Kiều loang lổ càng tôn thêm dáng vẻ như ác ma của người này.
Cốt luân màu trắng lơ lửng trên đỉnh đầu Lục Khiêm.
Tiến vào Đạo Cơ hậu kỳ lại lĩnh ngộ một luân mới - Đại Vô Sinh Luân.
Đây là công kích chi luân thuần túy. Cùng loại với Đại Giải Thoát Luân, nhưng có thể chủ động thả ra hình phạt.
Pháp thuật này tổng cộng chia làm bảy thức. Bởi vì hiện tại mới nhập môn, cho nên cũng chỉ có ba chiêu đầu: Âm Phong Tống Táng Tác Mệnh Lai, Sinh Ly Tử Biệt Thôi Can Tràng, Minh Giới Trước Cửa Hận Quay Đầu.
Vừa rồi chính là Âm Phong Tống Táng.
Thành công tiến vào Đạo Cơ hậu kỳ, tiếp theo chính là kết thúc những người vẫn chưa giải quyết, và ứng đối với minh chủ ra sao.