Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 589 - 【Vip】 La Phù Luận Đạo(4)

【VIP】 La Phù luận đạo(4) 【VIP】 La Phù luận đạo(4)

Ba năm sau, La Vân đăng cơ làm Tề Vương, Thục Quốc kiếm trong tay cũng lột xác thành Tề quốc kiếm. Lấy lễ nghi giáo hóa làm nền tảng chính trị nhân từ, được vạn dân ủng hộ.

So với việc không nói nhân tính, dùng lợi ích và cực hình nghiêm pháp trị quốc của Mai Khê là hai con đường khác biệt. Con đường chính trị nhân từ cũng không hề khó như vậy. Khả năng ở thời kỳ bình thường sẽ hao tổn nghiêm trọng, nhưng trong thời kì chiến loạn, ngược lại hội tụ được dân tâm, thuận theo thiên hạ đại thế. Cuối cùng người ủng hộ Mai Khê chỉ có thể là quý tộc và tu sĩ cao cao tại thượng. Mà La Vân thì là lê dân, số lượng nhiều nhất.

Về phần ai có thể cười đến cuối cùng, vậy thì chờ đến quyết chiến sau cùng.

Trung bộ Thái Ảm vực. Nơi đây là khu vực phồn hoa nhất của cái vực này.

Trung Vực Pháp Minh tên là Thái Hư Tử Vi Pháp Minh. Trung tâm đại địa có một tòa cự sơn lơ lửng. Giờ phút này vô số độn quang bay lên trên núi.

Phù không sơn tên là La Phù. Chính là nơi ở của đệ nhất đại giáo Thanh Hư môn. Ngày nay Thanh Hư môn tên là Thái Vi Tử, tu vi lục chuyển Hư Đan, người có tu vi tối cao đương thời. Bên trong La Phù Sơn có động thiên khác.

La Phù động thiên.

Nơi đây thiên địa tinh khí gấp mười lần ngoại giới, nhưng thời gian trôi qua lại bằng một phần ba. Tuổi thọ người ngoại giới do thiên địa quyết định, dựa theo lý thuyết mà nói, ở nơi đây có thể kéo dài tuổi thọ.

La Phù động thiên.

Một lão nhân râu tóc bạc trắng đến gối, ngồi trong đình viện giữa hồ, tinh tế thưởng thức trà. Phía sau là một trung niên nhân mặc tử bào uy nghiêm.

“Thái Vi, tại sao ngươi không ngồi?”

Bạch Hồ lão nhân hỏi.

“Bẩm lão tổ tông, tại hạ đứng là được, tin tức ngài muốn, đệ tử đã phái người thu thập đến đây rồi.”

Thái Vi trình lên một xấp thư.

Lão tổ tông mở phong thư ra, trong đó có tên tuổi của đám người Lục Khiêm và La Vân.

“La Vân, Mai Khê. . . Rốt cuộc các ngươi lại xuất hiện, vận mệnh thật kì lạ.”

Ánh mắt lão tổ tông hiện lên một tia ngạc nhiên và âm thầm sợ hãi.

“Lão tổ tông, hai người này có chỗ gì kỳ lạ sao?”

Thái Vi khó hiểu nói.

“Đương nhiên, theo pháp tắc đi lên mà nói, toàn bộ Thái Ảm vực đều là của bọn hắn.”

“Cái này. . . Chẳng lẽ bọn hắn là đại năng chuyển thế? Không phải chứ.”

Thái Vi không thể tin được.

Cao nhân chuyển thế gần như rất khiêm tốn, thậm chí có môn nhân hạch tâm của đại phái không ngừng bảo vệ.

Chỉ sợ bị kẻ thù tìm tới. Làm sao lại chạy loạn khắp nơi giống như bây giờ.

“Phải, mà cũng không phải.”

Lão tổ tông nhẹ nhàng nói.

“Hai người do thiên địa ý chí biến thành, trời sinh có đại khí vận.”

Mỗi khi sinh linh làm ra sự tình tổn hại thiên địa.

Thiên địa đều sẽ điều chỉnh, hàng sinh một số người hoàn thành nhiệm vụ nào đó.

Đây cũng là đại kiếp mà sinh linh thường nói, người kia lại gọi là người ứng kiếp. Có chút ý chí thiên địa lại phân thanh khí trọc khí. Sẽ xuất hiện một cái lý niệm khác tới tương phản người ứng kiếp.

“Lão tổ tông, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Nếu không khống chế lại, để nhóm chúng ta sử dụng?”

“Không thể, thiên địa đại thế khó mà đoán trước, đến lúc đó kiếp lực quấn thân, ngược lại người chết là nhóm chúng ta.”

Lão tổ tông suy nghĩ, bổ sung thêm:

“Tên Mai Khê này rất không tệ, có thể âm thầm trợ giúp một chút.”

“La Vân thì sao?”

“Mặc kệ.”

“Ba người kia. . .”

“Dưới thiên địa đại thế, họ chỉ là bàn đạp của người ứng kiếp thôi, không đáng nhắc tới.”

Diễm Tâm Kim Cung.

Lục Khiêm ngồi xếp bằng. Thỏ ngọc trắng như tuyết và Kim Thiềm vui đùa ở một bên, quên cả trời đất. Lúc này, phù đề đặt bên cạnh tỏa ra ánh sáng. Lục Khiêm cầm lấy xem xét, hóa ra là Đệ Nhị Kiêu truyền tới tin tức.

“Phong Đô đạo huynh, tại hạ đến đây bái phỏng, có thể gặp mặt không?”

Thương nhân lợi lớn, từ khi Phong Đô lên làm Tế Tửu, xưng hô của Đệ Nhị Kiêu cũng lập tức thay đổi.

“Chờ đã.”

Lục Khiêm lắc mình biến hoá, đi vào phủ thành chủ.

Xoạt!

Một giây sau, thân ảnh Đệ Nhị Kiêu cũng xuất hiện, chắp tay nói:

“Bái kiến Phong Đô đạo huynh, gần đây đạo huynh có mạnh khỏe không.”

“Vẫn ổn.”

Lục Khiêm bế quan đến khi triều tịch xuất hiện, tính sơ sơ khoảng mười năm.

Thời gian mười năm này tu vi tăng lên không ít, đạo hạnh gia tăng hơn năm mươi năm. Các linh khí khác cơ bản tiến vào Thiên Cương đệ tam trọng, thực lực tăng lên không ít so với trước kia.

Lục Khiêm chuyển chủ đề, hỏi:

“Lần này các hạ tới là. . .”

“À, có tin tức Chân Lục và tin tức Hư Đan đạo huynh cần.”

“Ồ? Nói nghe một chút.”

Đệ Nhị Kiêu ngồi xuống, vung tay lên, trên bàn xếp đầy chén trà.

Vừa thưởng thức trà, vừa nói.

“Tin tức Chân Lục không quá chính xác, không biết là thật hay giả, vật này ở gần phía tây Đại Hoang lĩnh, địa điểm cũ của Đại Hoang Phái, đây là truyền thuyết hậu nhân nơi đó.”

“Tin tức này giá trị mười lăm vạn, trước nộp một vạn.”

“Khụ khụ, tính chân thực của tin tức này khoảng sáu thành, khó giữ được thật, nếu là giả không có biện pháp trả lại tiền, đạo hữu lựa chọn thế nào.”

Nếu như tin tức trăm phần trăm là thật, chỉ sợ Đệ Nhị Kiêu sẽ lập tức tổ chức nhân thủ đi tầm bảo.

Giá trị của Chân Lục tối thiểu cũng phải hai trăm vạn trở lên.

Cuộc mua bán này kiếm lời không bồi thường.

“Mua.”

Lục Khiêm lập tức chuyển khoản cho Đệ Nhị Kiêu.

Bình Luận (0)
Comment