Phong Đô thành.
Xe ngựa do tám con Thiên Mã trắng như tuyết kéo rơi xuống đất.
Ầm! Một làn khói bụi bốc lên.
Một người mặc áo bào đỏ thắm đi đến dưới xe ngựa, một nam nhân trung niên mặt trắng không râu.
“Người đến là ai?” Trương Long quát, thanh âm truyền đến từ tường thành cao trăm trượng.
“Càn Hoàng Thiên Sứ giá lâm, các ngươi nhanh mở cửa thành.”
Thanh âm của Thiên Sứ lanh lảnh, cũng truyền đến trăm trượng bên ngoài, hiển nhiên công lực không thấp.
Tạch tạch tạch. . .
Cửa thành chậm rãi mở ra. Một nữ tử xinh đẹp mặc đồ đen được đám đông vây quanh bước đến.
“Thì ra là sứ giả, không biết quân chủ có gì phân phó?” Già Lam thi lễ một cái, trong lòng rất không kiên nhẫn đối với tên hoạn quan này. Còn có tên Càn Hoàng vô tích sự đó.
Từ khi Càn Hoàng đăng cơ đến nay, bắt đầu làm cái gì mà hệ thống quận huyện, Phong Đô chia thành huyện thì cũng thôi đi, còn phái người xây một tòa huyện thành. Mặc dù bọn họ không dám động đến Phong Đô thành, nhưng bọn họ đã lấy địa bàn bên ngoài Phong Đô làm của riêng, tuyên bố rằng những thứ này thuộc sở hữu của hoàng gia, những người khác không được phép lấy chúng khi chưa được phép.
Nếu không phải nể tình mặt mũi của pháp minh thì sớm đã chém đầu của tên huyện lệnh Dưỡng Thần kỳ này rồi.
“Ngươi chính là Phong Đô đạo nhân? Bệ hạ có lời mời.” Sứ giả nhìn Già Lam.
Theo đạo lý mà nói, nhìn thấy sứ giả cũng giống như nhìn thấy chính Hoàng đế nên phải quỳ xuống. Đối với tu sĩ thì không có quá nhiều hạn chế như vậy.
“Phong Đô thành chủ không có ở đây, Thiên Sứ lần sau lại đến đi.”
“Bệ hạ triệu kiến là một việc khẩn cấp, các hạ vẫn nên thông báo lại, làm lỡ chuyện quan trọng không ai có thể gánh vác được, Tể tướng sẽ tức giận.”
Thiên Sứ biết rõ đối phó với đám người này mà lấy tên của Hoàng đế ra thì không thể trấn áp được, nhưng nếu là Tể tướng thì không nhất định, dù sao phía sau người ta cũng là Tử Vi pháp minh.
“Nhưng Phong Đô thành chủ đi xa nhà, chúng ta cũng không biết rõ Phong Đô thành chủ ở đâu."
Già Lam một câu từ chối.
Cho dù là Dạ Thi Sơn Vương cũng chưa hề nói Lục Khiêm nhất định phải trở về, người này cũng quá lỗ mãng.
Thiên Sứ bất đắc dĩ, thực lực thấp cũng không tiện phát tác, đành phải ngồi lên Thiên Mã, trở lại huyện thành ngoài ngàn dặm.
“A, những người này lại trở về.” Trương Long giễu cợt nói.
“Gần đây cũng có người chạy tới, bọn họ thật là hung ác, đây là lần đầu tiên ta nghe nói có người tự nguyện biến thành quỷ.”
Thủ hạ châu đầu ghé tai, nói về vụ việc đáng xấu hổ ở huyện thành Phong Đô gần đây.
Nhưng việc này cũng hợp tình hợp lý. Luật pháp của Càn quốc thực sự rất nghiêm ngặt, khống chế tất cả thư tịch ngoại trừ vu y bách công, người bàn luận liên quan đến quan phủ đều bị giết, mặc kệ là khen ngợi hay chửi bới.
Thậm chí còn liên lụy đến hàng xóm. Mười hộ chia làm một bảo đảm, nếu một hộ trong đó phạm tội mà không bẩm báo thì tất cả mọi người có liên quan sẽ bị sung quân.
Khuyến khích báo cáo lẫn nhau, khiến cho người người cảm thấy bất an, quê nhà như là kẻ thù, ngay cả đường cái náo nhiệt cũng trầm mặc.
Càng khiến cho người ta im lặng chính là luật pháp của bọn họ. Việc lớn như giết người phóng hỏa, việc nhỏ như khạc nhổ và chen ngang. Trường hợp nhẹ sẽ bị trừ tiền, phạt tiền, nặng thì xét nhà sung quân.
Rất khó không khiến người ta hoài nghi là vì đuổi người tòng quân, dù sao chỉ có một con đường đi lên.
Các loại pháp luật khiến cho dân chúng khốn cùng, lại mở ra một con đường nhỏ lên cao khiến người ta cảm thấy có hy vọng. Trên chiến trường, mắt Càn quân khi nhìn quân địch đều xanh.
“Không thể không nói, thủ đoạn cai quản dân chúng bậc này quả thật là kinh khủng, cũng không biết là ai thiếu...”
Trương Long đang nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt giết người. Ngẩng đầu nhìn lại, hoá ra là Già Lam.
“Khụ khụ, nói sai rồi nói sai rồi, thuộc hạ biết sai rồi.”
Trương Long lúc này mới nhớ ra người trong thiên hạ nói Phong Đô thành chủ là sư phụ của hai vị quân chủ hiện tại, tất cả bản lĩnh đều được truyền thừa từ Phong Đô thành chủ.
Không thể không nói, hai đồ đệ của thành chủ có thành tựu lớn như vậy, thủ hạ như bọn họ cũng rất vinh hạnh. Tất nhiên, hai đệ tử này dường như không biết báo ơn.
Bên kia, Lục Khiêm đi vào hải ngoại. Trên đường đụng phải vô số hung thú, nhưng cũng bị Thất Thập Nhị Biến tránh khỏi, cũng không xảy ra đánh nhau.
Hiện tại Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều thuận lợi nâng cao, không cần tiếp tục tìm kiếm hung thú để trấn áp nữa. Bây giờ cuối cùng cũng biết được Thất Thập Nhị Biến của Tôn Ngộ Không lợi hại như vậy, nếu không có thần thông quan sát, quả thực rất khó phát hiện ra thuật biến hóa.
Hóa thành hải âu bay qua mặt biển, trước mắt là một hòn đảo. Cổ thụ che trời, những tảng đá lởm chởm.
Lục Khiêm vốn cho rằng là một thành trì tương đối phồn hoa với những con phố ngay ngắn. Dù sao Phù Đề quốc không có bao nhiêu người, chỉ có quy mô của một thành trì bình thường, hẳn là chế tạo lộng lẫy. Ít nhất cũng treo tơ lụa trên cây, vàng rải xuống đất mới phù hợp với tên gọi Thái Ảm Thương Quốc.
Không ngờ, lại trông như một mớ hỗn độn. Nhà của bọn họ vô cùng sang trọng. Ngôi nhà thông thường nhất cũng có năm tầng. Ngói vàng tường trắng, đình đài lầu các. Có ngôi nhà ở trên tán cây cao trăm trượng, có ở dưới nước, trên mặt nước, cửa ra vào chính là nước sông.