Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 603 - 【Vip】 Phong Đô Đế Sư, Tâm Ma Chi Chủng(2)

【VIP】 Phong Đô Đế Sư, tâm ma chi chủng(2) 【VIP】 Phong Đô Đế Sư, tâm ma chi chủng(2)

Lần này tốc độ nhanh hơn. Không đến ba canh giờ, đã đến Càn Kinh ở Vạn Trượng Nguyên. Mặc dù Càn quốc làm giàu ở khu vực phía bắc, nhưng được sự hậu thuẫn của hai đại pháp minh Tử Vi cùng Tử Dương, vẫn xây dựng đô thành ở trung tâm. Càn quốc còn đen, thành trì đen như mực giống như một con quái thú khổng lồ được xây dựng bằng thép. Mênh mông vô bờ, làm lòng người sinh ra kính sợ. Hoàng cung lại càng to lớn, nghe nói còn điều động trăm vạn bách tính ngày đêm không ngừng xây thành.

Hoàng cung.

Chờ đợi nửa ngày, rốt cục nhìn thấy chân dung Hoàng đế. Mai Khê mặc áo bào màu đen, đầu đội vương miện bằng lông vũ, cách ăn mặc không quá trang trọng.

Đứng bên cạnh là một nữ tử tuyệt sắc và một lão đầu tiên phong đạo cốt. 

“Bái kiến xã tắc chủ.” Lục Khiêm chắp tay nói.

“Phong Đô tiền bối không cần đa lễ.” Mai Khê cười nói. 

Hiện tại y tu luyện Minh triều Thiên Tử kiếm. Minh triều Thiên Tử kiếm thành hình ít nhất sẽ có tu vi Đạo Cơ hậu kỳ, trước kia cần ngước nhìn Phong Đô, hiện tại cũng không còn xa xôi như vậy. Đương nhiên, không thể khinh thường thực lực của Phong Đô. Dù sao hắn cũng đã giết Yêu tộc Đại Quân. Tu vi của Yêu tộc Đại Quân ít nhất là Hư Đan. Bất kể là cảnh giới gì, ít nhất sức chiến đấu cũng phải ở cấp bậc Hư Đan. Điều này càng củng cố thêm ý nghĩ Phong Đô che giấu trong lòng. 

“Sự tích Phong Đô tiền bối chém giết Yêu tộc Đại Quân thực sự làm chúng ta rất phấn chấn.” 

"Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc tới." Lục Khiêm ngồi xuống dưới sự hướng dẫn của thái giám, vừa vặn ngồi bên cạnh lão đạo.

“Đúng rồi, giới thiệu với ngươi một người, đây là Thái Hành chân nhân, cũng là Tể tướng của Càn quốc.” Mai Khê chỉ vào nữ tử sau lưng: “Viêm Hoàng Nhi, thê tử của ta.”

Hai người gật đầu chào hỏi với Lục Khiêm. 

“Vị này là ân sư của ta, Phong Đô, nếu như không có hắn, cũng không có ta ngày hôm nay.”

“Đa tạ ân cứu mạng của Phong Đô tiên trưởng.” Thanh âm của Viêm Hoàng Nhi uyển chuyển dễ nghe. 

“Đạo hữu thật có bản lĩnh, tên Kiếm Long Yêu Quân này lão phu cũng chưa chắc đã thắng. Đạo hữu làm sao thu phục được con rồng này?” 

“May mắn, ta tình cờ gặp được hắn bị thương.” 

Mấy người câu được câu không trò chuyện. Hai người ai cũng là người thông minh, đều không rút ra được điều gì từ lời nói của người kia.

Nếu như Lục Khiêm không có chiến tích giết chết Yêu tộc Đại Quân, e rằng người đối diện sẽ không có vẻ mặt ôn hòa như vậy. 

“Tiên trưởng, trẫm nhớ ra rồi. Thứ ngươi để lại ngày đó trẫm sơ ý mở ra rồi, tình hình lúc đó rất khẩn cấp, mong tiên trưởng thông cảm."

“Không sao, đây là vận may của bệ hạ, vận mệnh như thế." Lục Khiêm cười thầm trong lòng, để lại đồ vật chính là để y lấy. 

Bầu không khí hôm nay có chút cảm giác như Hồng Môn Yến. Mặc dù Lục Khiêm đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn cảm thấy thái độ của đối phương quá trần trụi. Còn kém không nói chỗ tốt cũng lấy ra rồi. 

Lúc này, mỹ nhân nhã nhặn ở bên cạnh không thể ngồi yên, cười nói: “Tiên trưởng truyền thụ Thiên Tử kiếm chi pháp, không biết tiên trưởng đang luyện kiếm gì.” 

Ngay khi những lời này được nói ra, ánh mắt hai người đều nhìn sang.

“Ta không tu luyện, ta luyện pháp môn khác, nếu không cũng không cần truyền thụ cho người khác.” Lục Khiêm nhấp một ngụm trà nói.

“Nếu như tiên trưởng có Đế Thi tốt hơn, hay là kinh nghiệm của tiền nhân, không ngại nói cho trẫm. Trẫm phong ngươi làm Pháp Sư hộ quốc, được người dân yêu mến.” 

Đế Vương không phải người, mà là một loại sinh vật quyền lực. Tư duy duy ngã độc tôn đã ăn sâu vào trong đầu của bọn họ. 

Những gì mình có, người khác không được phép có, đồng thời phải tốt hơn của người khác. 

Lục Khiêm truyền thụ pháp quyết cho y, bí bảo để lại không chỉ bị mở ra, bây giờ còn sợ Lục Khiêm để lại thủ đoạn, hoặc là biết rõ nhược điểm của Thiên Tử kiếm. 

Không phải trong lòng Mai Khê không cảm thấy biết ơn Phong Đô, nhưng vấn đề này quá quan trọng, liên quan đến tài sản tính mạng của mình. Y còn nhớ thủ đoạn thần bí khó lường của Phong Đô trước đây, đáy lòng phát ra âm thanh của mọi người. Cho tới bây giờ cũng không biết sao lại làm được. Loại năng lực này giống như Thiên Ma, thật khó có thể làm cho nội tâm của người ta bình an. 

“Xin lỗi, tại hạ không có thời gian.” Lục Khiêm từ chối.

Trở thành Pháp Sư hộ quốc ngay ở thời điểm đầu sóng ngọn gió này, chẳng phải là chủ động trêu chọc kiếp lực, tìm khó chịu cho bản thân à. Lại nói, ngay cả khi phải chọn một trong hai, Lục Khiêm cũng sẽ không lựa chọn Mai Khê. Quyền lợi nơi này gần như đã bị phân chia, nhiều nhất cũng chỉ chừa lại một ít nước canh cho mình, còn không bằng đi đến chỗ La Vân. 

“Hừ, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Thái Hành chân nhân là nguyên lão của Tử Vi pháp minh, ta là cháu gái của minh chủ Tử Dương, mặt mũi này còn không thể cầu xin ngươi sao?”

Viêm Hoàng sớm đã khó chịu khi nhìn thấy Lục Khiêm. Những năm này Mai Khê luôn lo lắng Phong Đô đến đòi nợ, đều sắp thành ma chướng rồi, trong mắt nàng ta đều nhìn thấy tất cả những thứ này. Hôm nay, nhìn thấy Phong Đô cũng không có gì. Đơn giản chính là một tán tu không quyền không thế, chỉ có cái dũng của thất phu, đối mặt với thế lực lớn vẫn còn có chút không đáng chú ý. 

Mai Khê sở dĩ lo lắng, là do thời điểm trước đây thực lực nhỏ yếu hơn Phong Đô để lại bóng ma trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment