“Người này đến cùng là thần thánh phương nào, vậy mà hạ gục được Cửu Vĩ hung điểu, Ngụy Đế kiếm đâu ra nhân tài vậy?”
“Ta cảm thấy là yêu quái, làm sao có người lại đi nương nhờ Tề quốc.”
“Tắc Hạ học cung.”
Sự chú ý khác với mọi người, ánh mắt của Tể tướng Thái Hành dừng lại ở Tắc Hạ học cung.
“Bệ hạ, ngươi xem Tắc Hạ học cung.”
Thái Hành đem tin tức trình cho Hoàng Thủy đế Mai Khê.
Mai Khê nhìn thoáng qua, chợt tức sùi bọt mép, hung hăng ném sổ xuống đất.
“Hừ, bất cứ ai cũng có thể đến trường? Đại nghịch bất đạo.”
Lúc này đám người mới kịp phản ứng.
“Pháp thuật mở ra? Bãi bỏ phân biệt môn phái? Ai cũng có thể tu hành? Đây là chuyện chưa từng có. La Vân này quyết tâm muốn tiêu diệt chúng ta.”
“Thật là hung ác, đầu quân vào Yêu tộc thì thôi đi, còn muốn cắt đứt gốc rễ của chúng ta.”
Vì sao mọi người lại bài xích Tắc Hạ học cung như vậy. Trong các môn phái nói chung, nguồn công pháp đều nằm trong tay chưởng môn, chưởng môn thông qua khống chế công pháp mới khiến cho lời nói của mình có trọng lượng và nhiều tài nguyên nhất. Có thể nói, tất cả những người dưới quyền đều là người làm công cho bọn họ, khác nhau ở chỗ có người ăn thịt, có người uống canh. Bởi vì một chiêu quan trọng nhất luôn nằm trong tay mình, sẽ không lo đám người bên dưới phản loạn.
Tắc Hạ học cung làm như thế, chẳng khác gì là tước đoạt quyền lợi này của bọn họ. Học cung dựa theo cống hiến và tốc độ tu hành để phát công pháp cho.
Mọi người đều làm việc cho xã tắc và mình làm công, mà không phải thay bọn họ, tài nguyên cũng không được tập trung vào tay bọn họ. Làm sao điều này không làm bọn họ cảm thấy sợ hãi và tức giận cho được.
“Nghiêm trị, nhất định phải nghiêm trị, không thể tiếp tục ngồi nhìn Tắc Hạ học cung lớn mạnh.”
Nếu tiếp tục ngồi nhìn Tắc Hạ học cung lớn mạnh, chỉ sợ hậu quả khó mà tưởng tượng.
“Các ngươi không cần phải hoảng sợ, Tắc Hạ học cung sẽ không tồn tại lâu đâu.” Tể tướng Thái Hành đứng lên.
“Tắc Hạ học cung chẳng qua là chia đều tài nguyên của các tu sĩ cấp cao cho hàng nghìn tu sĩ cấp thấp. Pháo hôi được tạo ra rất nhanh nhưng không có nhiều cao thủ.”
Thái Hành đã nhìn ra bản chất của vấn đề trong nháy mắt. Nhưng lão đã quên mất một điều. Là càng ngày càng nhiều tu sĩ, bởi vì tài nguyên không đủ mà bế tắc, dục vọng mà bọn họ bộc phát ra vô cùng lớn.
"Quả thực như thế."
“Nhưng có quá nhiều tu sĩ cấp thấp, cũng là sự uy hiếp đối với chúng ta.”
Số lượng và tốc độ đào tạo nhân tài cấp thấp của Tắc Hạ học cung là nhanh nhất mà họ từng thấy. Sau này nếu khai chiến, nhiều pháo hôi như vậy vây công, bọn họ cũng không thể giết hết chúng trong một lúc.
“Yên tâm, không được bao lâu đâu. Chúng ta sẽ khai chiến toàn diện với bọn họ, một ít tu sĩ ấy không đáng là gì.” Mai Khê nói.
Quốc vận của hàng trăm ngàn dặm xung quanh toàn bộ hội tụ trên người Mai Khê. Người này bây giờ có sức mạnh của Hư Đan. Lòng tự tin càng bành trướng không gì sánh được. Nếu không phải đường ven biển của Càn quốc quá dài, luôn gặp phải sự đe dọa của hung thú. Chỉ sợ đã sớm triệu tập lực lượng các nơi cho một trận chiến cuối cùng với Tề quốc.
Cho bọn họ phát triển thêm một thời gian, Tề quốc sẽ không có một chút cơ hội chiến thắng nào trong cuộc chiến này. Chín mươi phần trăm thế lực của Nhân tộc và cao thủ đều ủng hộ Càn quốc. Lại thêm đất rộng người thưa, đất đai màu mỡ, cho dù chiến đấu để giành thời gian, họ không thể giành chiến thắng.
Tề quốc cũng chỉ có hai ba con mèo lớn, Yêu tộc ủng hộ bọn họ chẳng qua chỉ sử dụng bọn họ làm quân cờ, giữa hai bên không có một chút khả năng so sánh nào.
Đương nhiên coi thường thì coi thường, khiển trách cần thiết vẫn phải có. Tể tướng đích thân viết quốc thư, yêu cầu thủ tiêu thế lực không có ranh giới cuối cùng như Tắc Hạ học cung này, đồng thời giết Lục Khiêm để bình ổn sự phẫn nộ của người dân.
Dưới tư địa. Chợ đen Phù Đề quốc. Phần thưởng dành cho Lục Khiêm thậm chí còn cao hơn trong danh sách. Thứ hai chính là Phong Đô đạo nhân. Không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào đầu của Lục Khiêm, muốn dùng cái đầu của hắn để làm nên tên tuổi.
Chuyện hôm nay, thanh danh của Đại Tế Tửu Tắc Hạ học cung cũng coi như được mọi người biết đến. Tất nhiên, có nhiều người ghét hắn và Tắc Hạ học cung hơn. Rất nhiều người có tầm nhìn và kiến thức dần dần cảm nhận được sự ngoan độc của Tắc Hạ học cung.
Số lượng nhiều nhất trong giới tu hành chính là tu sĩ tầng dưới cùng. Bọn họ không có tài nguyên, gia thế, truyền thừa tốt. Nhìn thấy Tắc Hạ học cung, nơi cho phép ngươi tự do học tập, bất luận bối cảnh, bất luận gia thế, tất cả đều phụ thuộc vào thực lực của bản thân, trong lòng có chút cảm động.
Một bộ phận đáng kể những tu sĩ ở tầng chót sẽ không nghĩ rằng thiên phú của mình không đủ, mà đổ lỗi cho vận khí hoặc là nguyên nhân từ người khác.
Nhìn thấy Tắc Hạ học cung rộng mở như vậy, rất có thể sẽ trốn qua đó, coi như không qua đó, sẽ có một cái gai trong lòng. Sau này một khi có cơ hội, nhất định sẽ bùng lên như hỏa diễm.