Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 637 - 【Vip】 Trung Uẩn Thân, Đệ Nhất Vô Lượng

【VIP】 Trung Uẩn Thân, Đệ Nhất Vô Lượng 【VIP】 Trung Uẩn Thân, Đệ Nhất Vô Lượng

“Ha ha, tiền âm đã tạ, hậu âm đã tới, ngươi còn không mau mau hiện ra nguyên hình! !”

Vừa dứt lời, Kim Cương Xử ầm vang một tiếng biến mất. Bức tượng uy nghiêm bằng đá cẩm thạch trắng trước mặt hắn từ từ mờ đi, rồi biến mất. Trước mặt là một lão nhân gầy còm, giữ lại chòm râu dê, làn da đen nhánh bọc lấy xương cốt. 

“Ngươi rất lợi hại.” Lão nhân nhẹ nhàng hít một hơi: "Tại hạ là Đệ Nhất Vô Lượng. Ngươi có thể giải thích cho lão phu, ngươi phát hiện bí mật như thế nào? Không ai biết về nơi này. Hoặc là nói ngươi là người đến từ dị giới?”

Từ lúc Lục Khiêm dùng Tha Tâm Thông, Đệ Nhất Vô Lượng liền biết rõ người này là Tâm Thần tu sĩ.

Lại thêm nói ra những từ ‘tiền âm hậu trung âm’, lão liền biết rõ Lục Khiêm không phải đánh bậy đánh bạ. Thái Ảm vực căn bản không có truyền thừa Tâm Thần tu sĩ. Thậm chí toàn bộ tin tức về thế giới Tâm Thần tu sĩ cũng rất ít, rất nhiều cao thủ cũng không biết có một loại môn phái như Tâm Thần tu sĩ. 

“Ngươi đoán đúng rồi, bản tọa chính là người dị giới.” 

Vừa dứt lời, thân ảnh của Thu Quan xuất hiện bên cạnh Lục Khiêm. Thu Quan cười lạnh một tiếng, thả ra một hạt châu căng tròn. Một sức hút mạnh mẽ hút Phù Đề quốc chủ vào đó. Bên trong hạt châu trong suốt này là hư ảnh của Đệ Nhất Vô Lượng.

“Ta còn tưởng rằng là thứ gì, hóa ra chỉ là Trung Uẩn Thân, haha, cái này nằm ngay trong ý muốn của lão phu.” Thu Quan đắc ý cười nói.

Trung Uẩn Thân là trạng thái tiền âm đã mất, hậu âm chưa đến. Mọi người, hoặc là sau khi chết, đều có Trung Uẩn Thân, có thể trong tích tắc và sau đó biến mất không thấy gì nữa. Trung Uẩn Thân cũng không phải là hồn thể, cũng không phải là nhục thân, mà là một loại trạng thái tâm thần ý thức. Cho nên sẽ không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì bên ngoài, có thể tự do di chuyển đến bất cứ đâu, vừa nghĩ là có thể đến. 

“Gia hỏa này hẳn là dùng một loại phương pháp nào đó, xác chết được bảo quản tại thời điểm vừa chết, vì vậy luôn duy trì trạng thái Trung Uẩn Thân.”

Theo lời nói của Thu Quan, khuôn mặt của Đệ Nhất Vô Lượng lộ vẻ tro tàn, đụng phải một tên thạo nghề rồi. 

Quả thực là như vậy, Lục Khiêm hủy đi nhục thân, lão cũng sẽ mất đi trạng thái này. Ý thức thể biến thành hồn phách thể, phần lớn Tâm Thần tu vi của bản thân bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hiện tại tối đa cũng chỉ có khoảng Đạo Cơ viên mãn.

“Được rồi, không cần nói nhảm, giao tất cả các loại vật liệu mà ngươi biết về công pháp và chuyển thế ra, tha cho ngươi không chết.” 

“Muốn giết thì giết, sao phải nói nhảm như vậy.” Đệ Nhất Vô Lượng còn lâu mới tin lời nói vô nghĩa của Lục Khiêm. 

Lại là một người cứng đầu, sau khi tra tấn một trận, Đệ Nhất Vô Lượng rốt cục ngoan ngoãn phục tùng. 

Đặc biệt là món canh kỳ lạ trên cầu, mặc dù không biết là gì nhưng trực giác nói cho lão biết tốt nhất đừng uống hết.

“Ai, lão phu đưa cái này cho ngươi, hy vọng ngươi giữ lời hứa."

Đệ Nhất Vô Lượng khóc không ra nước mắt. Ai có thể ngờ nguyên nhân vụ việc lại từ một vụ làm ăn nhỏ. 

Nếu biết người này hung ác như vậy, còn không bằng đồng ý chuyện làm ăn kia, cũng không cần chịu khổ.

Ba người đi vào hoàng cung Phù Đề.

Có lẽ là người Phù Đề quốc có liên hệ chặt chẽ với thi thể thủy tinh, sau khi Lục Khiêm phá hủy thi thể, hầu như tất cả đều trở thành cô hồn dã quỷ. Toàn bộ hòn đảo lập tức trở nên quỷ khí âm trầm.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đà Trinh ngạc nhiên nói.

Tu vi của người tới giao thủ đã suy yếu rất nhiều, gã dễ dàng giết chết tất cả kẻ địch trước mặt. Những người Phù Đề quốc khác cũng như vậy. Lúc này, từ trong khóe mắt gã bắt gặp bóng dáng Lục Khiêm đang tiến vào hoàng cung. 

“Đuổi theo!” Đà Trinh hét lớn.

Hoàng cung là nơi chứa bí bảo, vì vậy không thể để Lục Khiêm nhanh chân đến trước được. Mà chuyện của Phong Đô vẫn còn chưa tính sổ. 

Nhưng đã quá muộn. Vừa mới bay vào hoàng cung. Gã còn chưa kịp nhìn rõ phương hướng thì một đợt cuồng phong đột nhiên thổi tới, pháp lực màu vàng bay vào cánh cửa hoả diễm to lớn với vô số hàng hóa bọc trong đó. Mà Phong Đô kiêm Lục Khiêm mà Đà Trinh luôn tâm niệm, đang đứng bên cạnh cửa hỏa diễm. Nhìn thấy Đà Trinh tiến đến, Lục Khiêm còn cười cười.

“Ngươi che giấu cũng thật sâu.” Đà Trinh cười lạnh.

Vừa định ra tay, dường như Lục Khiêm đã chuẩn bị sẵn, bước nhanh vào cửa hỏa diễm rồi biến mất. Ngay cả mọi người của Tắc Hạ học cung cũng không mang theo. 

Đà Trinh cũng không thèm để ý những điều này,  đuổi theo hướng khí tức biến mất. 

Quốc đô của Tề quốc.

Đám người Lục Khiêm lại xuất hiện ở Đại Tế Tửu cung, những lỗ thủng và vết thương trên người hắn bắt đầu lành lại, chỉ để lại những vết sẹo mờ nhạt. 

Thu Quan đặt một hạt châu trong suốt lên bàn. 

“Ngươi đến từ thế giới trung tâm?” Lục Khiêm vô cùng hứng thú nhìn Đệ Nhất Vô Lượng.

 “Ngươi đến từ thế giới trung tâm sao?” Lục Khiêm vô cùng hứng thú nhìn Đệ Nhất Vô Lượng. 

Vừa rồi thời gian khẩn cấp, không có thời gian hỏi thăm cẩn thận. Nhưng dựa vào giọng điệu của Đệ Nhất Vô Lượng, hẳn lão cũng không phải là người thế giới này giống như mình. 

Châu này tên là Hoàng Tuyền Bảo Châu, chính là hạt châu Thu Quan dùng để thu thập tinh khí, nhốt Đệ Nhất Vô Lượng vào hạt châu thì tương đối an toàn. Có trời mới biết con cáo già này còn có chuẩn bị gì ở phía sau hay không. 

“Ngươi cũng là người dị giới sao?” Đệ Nhất Vô Lượng hỏi ngược lại.

“Đương nhiên, nếu không tại sao lại có Ngọc Dịch thảo được chứ, nhưng ta không phải là người của thế giới trung tâm.”

 

Bình Luận (0)
Comment