Vì tìm không thấy người, nên Đoạn Lãng đã đặc biệt thỉnh giáo trưởng bối, mới biết được vị trí bảo vật. Tìm tới nơi, mới phát hiện vậy mà lại là người này.
Nghĩ đến đây, Đoạn Lãng dường như hiểu ra đôi chút. Người trước mắt này nói không chừng có biết nữ nhân kia.
“Ngươi cho rằng ta có quan hệ với nữ nhân kia?” Lục Khiêm cười nói.
“Lên!” Đoạn Lãng lười nói nhảm, phải bắt lấy hắn trước đã.
Ầm!
Mặt đất vỡ ra.
Từ khe nứt bùng lên ngọn lửa xanh thẫm, cùng với làn khói độc gay mũi. Khói độc đen sì và ngọn lửa xanh thẫm tạo thành đầu lâu dữ tợn.
“Khặc khặc!”
Đầu lâu rộng trăm trượng một bên phun khói độc, một bên cười khặc khặc kỳ quái.
Lục Khiêm không chút dao động. Đầu lâu rơi xuống.
Rầm!
Hoàng tức ngút trời hóa thành Giao Long dữ tợn. Một đạo Kim Kiều từ trên không rơi xuống, đầu lâu nháy mắt tan vỡ. Một đầu nối liền trời cao, đầu còn lại kéo dài xuống dưới.
Nữ tử mặc váy xanh nhạt đứng trên cầu. Trước mặt nữ tử là nước canh đun sôi.
“Đan kiếp! Đan kiếp chân nhân!”
Đoạn Lãng mới vừa rồi còn không ai bì nổi giờ lại ngồi liệt trên đất. Gã thế mà lại chọc phải một vị cao nhân Đan Kiếp.
Cảm giác trời quay đất cuồng ập tới.
Ngay sau đó, ba người Đoạn Lãng phát hiện không biết mình đã bước lên Kim Kiều từ khi nào. Nữ tử trên cầu treo nụ cười giả tạo, không tiếng động vẫy tay với bọn họ. Gương mặt mỹ lệ ấy trong mắt bọn họ lại đáng sợ vô cùng.
“Đại nhân, hiểu lầm, đều là hiểu lầm cả. Chúng tôi là đệ tử của Minh Hải U Quỷ môn, phái chủ của chúng tôi là Hỏa Kiếp…….”
“Ha ha, quá muộn rồi, cho ngươi đường sống mà ngươi lại không đi.” Lục Khiêm bất đắc dĩ cười, người có ý định muốn chết, dù thế nào cũng chẳng ngăn nổi đâu.
“Đại nhân, ta thật sự sai rồi!!!”
Một kích Đại thủ ấn rơi xuống, ép cả ba thành thịt vụn. Thần hồn bị trấn áp dưới Kim Kiều, trở thành chất dinh dưỡng của Kim Kiều.
Ba người này dù thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Khiêm vừa rồi thoạt nhìn rất yếu đuối lại ra tay với bọn họ.
Sau khi giết ba người, Lục Khiêm đi về hướng rừng cây bên cạnh. Bóng cây rậm rạp, trong rừng tối tăm. Dưới chân là lớp lá rụng dày, không khí đậm mùi ẩm ướt.
Bốn phía yên tĩnh.
Lúc này, Lục Khiêm bỗng ngừng lại, nhìn chỗ đất trống nào đó, nói: “Xuất hiện đi.”
Không có động tĩnh gì.
“Đầu tiên là dùng kỹ thuật diễn vụng về của mình khiến đối phương cho rằng ta là lá chắn mà ngươi đặc biệt chọn lựa, để đối phương tưởng rằng không phải ta, không ngờ ngươi lại làm trái lại, thật sự trốn bên cạnh ta, ta nói đúng không?”
Vừa dứt lời. Không gian nơi đó bỗng vặn vẹo. Một nữ tử khuôn mặt thanh lệ khoác bạch y xuất hiện trên chỗ đất trống trước mặt.
Vẻ mặt Bạch Chỉ nghiêm túc, khom lưng thật sâu, nói: “Tiền bối thứ tội, tiểu nữ tử bất đắc dĩ mới phải làm vậy.”
Bảo vật mà nàng đã trộm chỉ có mình U Quỷ môn có, Quỷ Lệ Phá Cảnh đan.
Đan dược cấp Thiên phẩm. Có thể tăng xác suất từ Đạo Cơ viên mãn tiến và Đan Kiếp. Vừa dứt lời, từ trong ngực nàng xuất hiện viên đan dược xanh thẫm.
Lục Khiêm chộp lấy từ trong không trung.
“Đan dược Thiên phẩm ……”
Đan dược Thiên phẩm và phương pháp luyện chế pháp bảo, ngoại trừ trung ương đại địa, những nơi khác đều đã thất truyền rồi. Ngay cả Lục Khiêm cũng bị mắc kẹt ở giai đoạn Địa phẩm luyện đan sư.
Quỷ Lệ Phá Cảnh đan này rất quý giá. Quỷ Lệ lại càng khó tìm. Theo truyền thuyết, Lệ Quỷ sẽ không vì thương tâm mà rơi lệ. Muốn khiến người vì hận thù biến thành Lệ Quỷ vì yêu mà rơi lệ, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Giá đan dược này đại khái hơn năm ngàn vạn, có khi dù có tiền cũng chẳng thể mua được loại này.
Lục Khiêm bên này không nói lời nào, còn Bạch Chỉ bên kia lại đang khổ sở chờ đợi. Nàng chạy không được, đứng đây cũng không xong. Trong lòng âm thầm kêu khổ, thế nào mà lại chọc phải vị ôn thần này.
Lúc này, Lục Khiêm đảo ánh mắt nhìn qua.
“A……”
Bỗng nhiên, một cơn gió lớn thổi tới. Cổ Bạch Chỉ bị một tên quỷ vật đầu trâu đột nhiên xuất hiện bóp chặt, nhấc lên giữa không trung.
“Đại nhân, tha mạng, nô tỳ không cố ý.” Khuông mặt xinh đẹp của Bạch Chỉ đỏ lên, nói đứt quãng.
Một thân tu vi bị luồng sức mạnh vô hình áp chế.
“Đây là cái giá của việc lừa dối ta, về sau ngươi sẽ là nô lệ của ta.”
Lục Khiêm lấy một bát Mê Hồn canh từ trên Kim Kiều. Dùng pháp lực biến nó thành trạng thái đan hoàn cố định. Tiếp đó ép Bạch Chỉ ăn nó, rồi hạ xuống nội tâm và Nễ Hoàn cung mười mấy cấm chế.
Một khi có hành động chống lại Lục Khiêm. Dược lực Mê Hồn canh sẽ tan ra, cấm chế khởi động, khiến Bạch Chỉ chết không có chỗ chôn.
Rất nhanh sau đó, đầu trâu thả nàng xuống. Bạch Chỉ được buông tha lập tức ngã xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng.
“Ngươi…… Ngươi không phải người.”
Nàng thế mà lại đụng phải một người tàn nhẫn tới vậy.
Trước kia ỷ vào dung mạo của mình, không biết đạt nàng chiếm được biết bao chỗ tốt. Ngay cả khi làm chuyện gì đó sai trái bị người khác phát hiện. Cũng không phải chịu phạt quá nặng.
Lục Khiêm lại không ra bài theo kịch bản, một lời không hợp là giết người, nô dịch người khác cả thể xác lẫn tinh thần. Đây là lần đầu tiên nàng thấy người độc ác tàn nhẫn đến vậy.
“Nói nhảm vừa thôi, phụ cận có thành thị nào không? Hay chợ Quỷ tu sĩ gì đó.”
Người tính kế hắn, sẽ không có kết cục tốt. Nếu không phải hắn cần một người quen thuộc địa hình nơi đây dẫn đường thì nàng đã sớm chết tám trăm lần rồi.
“Khụ khụ, đi…… đi một ngàn hai trăm dặm về phía tây là là hoang thành gần biên giới của U Hoang quốc.” Bạch Chỉ không tình nguyện nói.