Bên trong hồn phách người phạm phải việc ác đều lưu lại một đạo oán niệm. Cái này cũng chẳng thế nào là giả được.
Một khi xuất hiện tình huống bắt sai, giám sát sứ khắp nơi đều sẽ phải bồi mệnh.
Ba ngày sau.
Phủ đệ hung thần phương tây. Hàng trăm hàng nghìn Phệ Tâm Ma mặt đỏ, răng nanh, đầu dài, sừng nhọn. Những ác ma này vốn ăn tim gan con người, nhưng ngược lại thành cu li, vận chuyển hàng hóa. Cung điện phía trơn cự sơn ngày càng hoàn thiện.
Rầm!
Một trận ầm ầm nổ vang. Mây đen điên cuồng tuôn ra, tạo thành lốc xoáy. Cung điện hoàn toàn biến mất trên ngọn núi.
“Đại nhân, đã kiến tạo xong pháp trận ẩn nấp, tụ khí pháp trận rồi.” Yêu Nguyệt tiến lên nói.
Lục Khiêm gật đầu. Nhìn bầu trời dày đặc mây đen bên trên, hắn rất vừa lòng.
Trung ương đại địa không chỉ rộng lớn, mà tinh khí thiên địa cũng dồi dào vô cùng. Dưới hiệu quả của thiên địa, Hoàng Tuyền ma khí đại trận mạnh lên không ít.
Sau khi cung điện hung thần được sửa chữa phục hồi xong, không bao giờ bại lộ trước mắt phàm nhân nữa. Mà một phen động tĩnh này, đã sớm bị người có tâm chú ý tới
Tây Na Ngọc quốc.
Bạch Ngọc hoàng đình. Quốc gia này có rất nhiều bạch ngọc, bạch ngọc quốc nội nhiều đến mức có thể coi như đồ dùng trong nhà, nên mới xưng là Ngọc Quốc.
Trong hoàng cung.
Một nam tử trung niên thân hình cao lớn, áo rộng tay dài, bộ mặt uy nghiêm đứng dưới long ỷ. Trên long ỷ là một người trung niên dáng người mập mạp, chiều dài và chiều rộng to béo không lệch nhau mấy.
Đây là quốc vương Ngọc quốc và người được ngầm gọi là Thái Thượng Hoàng, Quốc sư Mộ Dung Huyền Cơ. Mộ Dung Huyền Cơ nhìn về phía Hoàng Đế, vẻ mặt không chút cung kính.
“Bệ hạ, hung thần phương tây lại xuất hiện rồi.”
“Vậy sao? Hết thảy đều do Quốc sư định đoạt.”
Quốc chủ ngủ gật.
Lúc này, có vị quan viên vội vàng tiến lên. Chẳng buồn liếc mắt nhìn Hoàng Đế, lập tức báo cáo với Quốc sư.
“Quốc sư đại nhân, tam đại tổ sư Bài giáo, Ngọc giáo, Sư Công giáo cầu kiến.”
“Tuyên!” Mộ Dung Huyền Cơ nói.
Soạt.
Âm vụ tràn ngập. Từ mấy chục cây trúc bện thành bè tre, cưỡi u lục sương mù bay qua khoảng không. Phía sau bè tre là một đạo ngọc quang lấp lánh. Quang mang huyền diệu, hội tụ thành hình người tóc trắng bạc phơ. Trong sương mù còn có một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục đi săn. Đây là các đại phái tổ sư nội bộ Ngọc quốc hoặc chưởng môn.
“Quốc sư, người của Âm Cảnh thiên cung lại tới rồi.”
Mộ Dung Huyền Cơ cười lạnh một tiếng, nói: “Hừ, cứ để hắn tới, dù cho hắn cũng chẳng tìm được chứng cứ gì đâu.”
Nếu đổi thành môn phái khác, Mộ Dung Huyền Cơ đã sớm cắp đuôi chạy trốn rồi.
Âm Cảnh thiên cung tổ chức lỏng lẻo, lại hay xen vào việc của người khác, nơi đây lại chẳng phải địa bàn của bọn chúng. Còn chẳng biết có biết bao kẻ thù kìa.
Có thể nói hầu hết tu sĩ khắp thiên hạ này đều có động cơ giết người.
Bọn họ chỉ cần ẩn náu một hồi, vị hung thần phương tây này sẽ chẳng thể tìm ra nhược điểm của bọn họ được đâu.
“Phân phó xuống dưới, kiềm chế môn nhân đệ tử, hai năm này đừng gây ra chuyện gì nữa, nếu đã có tiền án, nhanh làm công đức tiêu trừ đi.”
Theo lệnh của Mộ Dung quốc sư, toàn bộ quốc gia lập tức bắt đầu. Trong một khoảng thời gian, tu sĩ trên dưới cả nước trong một đêm đều trở nên an phận.
Phủ đệ hung thần.
Đầu trâu mặt ngựa và ác quỷ Dạ Xoa trong phủ cũng tăng lên. Yêu Nguyệt đứng bên người Lục Khiêm báo cáo công việc.
“Hung thần phủ tổng cộng chiêu mộ hai trăm mười tám đầu trâu mặt ngựa, tám mươi Dạ Xoa, tám mươi ác quỷ, chi tiêu……”
“Cũng xấp xỉ số lượng này.”
Lục Khiêm vẫy tay, tỏ vẻ hắn biết rồi.
Chợt nhìn nam tử một sừng bên cạnh, cười nói: “Đa tạ đạo hữu tương trợ.”
Hoàn Lâm Tử xua tay, nói: “Không sao, mọi người đều là đồng liêu cả, ngươi và ta còn là hàng xóm, giúp đỡ nhau là đương nhiên thôi.”
“Mấy ngày tới tại hạ phải tới Cửu Minh sơn thay ca, đặc biệt đến nói lời tạm biệt với đạo hữu, cấp trên của ta Hoàng Thổ công đi Tinh Thần ở ngoại vực rồi.”
“Tinh Thần ở ngoại vực sao?” Lục Khiêm kinh ngạc, Âm Cảnh thiên cũng có thủ đoạn hướng đi Tinh Thần ngoại vực sao?
“Xem trí nhớ của ta này, quên mất các hạ vẫn chưa biết……”
Trung ương đại địa tuy lớn, nhưng cũng không chống đỡ được số lượng tu sĩ khổng lồ. Nên mới đánh chủ ý lên Tinh Thần phía trên bầu trời kia. Có vài Tinh Thần đã bị môn phái cá biệt chuyển thành tư hữu. Có vài Tinh Thần vì khí hậu, địa hình, hoặc các điều kiện khác hạn chế, nhưng vẫn là nguồn tài nguyên công khai cho toàn bộ tu sĩ. Dược Vương tinh mà mọi người ở thiên cung định đi lần này là một loại trong số đó.
Qũy đạo Dược Vương tinh cứ sáu trăm năm lại đi qua phía trên trung ương đại địa phía trên, lúc này là thời điểm dễ nhất để đi lên.
“Dược Vương tinh nhiều kỳ hoa dị thảo, có chút thậm chí đã thành vạn năm tinh quái, một thân dược lực này, chậc chậc……” Trong mắt Hoàn Lâm Tử hiện lên một kia khao khát.
Dược lực mạnh đến mức có thể thành tinh. Là sự trợ giúp đắc lực đối với tu sĩ.
“Cái này…… Nếu tài nguyên của một Tinh Thần thuộc về một cá nhân, vậy chẳng phải là cả đời không cần lo gì nữa sao.”
Lục Khiêm trong lòng có chút cực kỳ hâm mộ, nếu hắn có riêng một Tinh Thần thì tốt biết bao.
Hắn dường như chợt tìm thấy mục tiêu của mình rồi.
“Ha ha, ngươi nghĩ xa quá, trở thành cao thủ Nguyên Thần hậu kỳ trở lên đi đã rồi nói sau. Có Tinh Thần cho ngươi thăm dò đã không tồi rồi.”
Hoàn Lâm Tử dừng một chút, nói: “Ngươi chắc hẳn sắp độ kiếp rồi phải không? Một khi ngươi trở thành Phong Kiếp chân nhân, sẽ có tư cách tham gia đợt thăm dò Tinh Thần của thiên cung.”