Trước mắt nơi có khả năng tiếp xúc với mất thứ này cũng chỉ có Âm Cảnh thiên cung thôi.
Ra khỏi cửa phòng, đi tới Bạch Hổ đường.
Ngay giữa đại sảnh là sa bàn ghi chép thiện ác. Trên mặt chấm đỏ dày đặc. Tất cả đều là tu sĩ phạm phải tội ác.
“Đại nhân.”
Thấy Lục Khiêm tới, Nhĩ Cầm liền hiện ra nguyên hình, cung kính hành lễ.
“Ừm. Đưa ta xem thiện ác trướng một chút.”
Lục Khiêm lật mở thiện ác trướng.
“Là gã. Ngươi ra ngoài tìm Yêu Nguyệt, kêu nàng truy lùng gã đem về đây.”
Tiện tay chỉ bừa một cái, một tu sĩ tên là Đào Hoa đạo nhân. Danh tự người này vừa nghe một cái liền biết ngay là hái hoa đạo tặc. Tới nay đã phạm hơn hai trăm tội gian dâm cướp bóc, tổng cộng thiếu hai mươi lăm mạng.
Dựa theo thiên cung pháp lệnh, đã chết đến mức không thể chết thêm nữa, hơn nữa sau khi chết còn phải chịu tra tấn hai trăm năm mươi năm. Coi như đại lượng máy móc chế tạo oán khí và âm khí.
Chạng vạng tối, một nơi ngoài thành trì năm trăm dặm. Quán trà tiếng người ồn ào, ngọn cờ đón gió phấp phới. Các con đường nhân mã hội tụ, còn có mấy tu sĩ ăn diện đẹp đẽ. Quán trà, tửu lầu, khách điếm, bát quái thông thường khắp nơi hội tụ. Uống trà uống rượu đều là nam nhân, không tránh được sẽ nói tới chuyện nữ nhân.
“Ta nói với các ngươi này, nữ nhi nhà Lâm viên ngoại bên phố Đông lớn lên phải gọi là xinh xắn lắm, như tiên nữ vậy, lão phu đã lớn tuổi vậy rồi mà còn chưa từng gặp nữ nhân nào xinh đẹp như vậy đâu.”
“Thật hay giả thế, lão phu có đứa con trai, hôm nào bảo nó đi cầu hôn mới được.”
“Ngươi từ bỏ đi, nữ nhi Lâm gia đã sớm đính hôn rồi, nghe nói ba ngày sau trượng phu sẽ gia nhập Tiên môn, tiệc cưới tổ chức cùng lúc với Thăng Tiên yến.”
“Ta nghe nói, Lâm viên ngoại hào phóng lắm, tuyên bố chỉ cần tới, ắt sẽ chiêu đãi.”
Một nam tử trung niên mặc đạo bào đang ngồi bên trong, bộ râu dài phiêu phiêu, vẻ mặt chính khí nghe vậy cười, không biết biến mất tại chỗ tự khi nào.
Lâm phủ.
Đại môn màu son treo đèn lồng đỏ thẫm, ngay cả rừng cây phụ cận cửa cũng treo tơ lụa màu sắc rực rỡ. Người hầu đi tới đi lui, trên mặt ngập tràn tươi cười vui sướng tươi cười.
Bỗng nhiên có một vị đạo sĩ tới cửa, đúng là trung niên đạo sĩ ở quán trà vừa rồi.
“Xin hỏi chủ nhân có nhà không?”
Thanh âm đạo sĩ trung niên khiến người như tắm mình trong gió xuân.
Người hầu nhìn thấy y phục đạo sĩ, lập tức cung kính nói: “Khách nhân chờ một lát, ta sẽ đi bẩm báo lão gia ngay.”
Lão gia đã phân phó rồi, thấy đạo sĩ nhất định phải chiêu đãi thật tốt, không thể để nhân gia chậm trễ. Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của nô bộc, đạo sĩ trung niên tiến vào.
Đường thượng là người có diện mạo phúc hậu mập mạp, khóe miệng nở nụ cười, tâm trạng rất vui.
“Bần đạo Đào Hoa, bái kiến Lâm lão gia.”
“Hoá ra là Đào Hoa đạo trưởng, mời ngồi .”
Lâm viên ngoại có vẻ rất khách khí.
Ít ngày nữa nhi tử ít ngày nữa sẽ trở thành thành viên của Tiên môn, phải chiêu đãi chúng nhân đồng đạo thật tốt mới được, tránh vô cớ đắc tội với người khác.
“Nghe nói viên ngoại có hỉ sự, nên ta tự mình đến đây chúc mừng, nghe nói ai tới cũng chiêu đãi?”
“Đương nhiên rồi, đạo trưởng có yêu cầu gì, tiểu nhân sẽ tận lực làm cho ngài vừa lòng.”
Đào Hoa đạo nhân nhìn bốn phía xung quanh, mỉm cười nhè nhẹ.
“Vậy được rồi, gọi hòn ngọc quý trên tay ngươi tới phụng dưỡng bần đạo đi, ta trước tiên nhìn thử đã.”
“Cái gì?”
Lâm viên ngoại lập tức thay đổi sắc mặt, không thể tin nổi lời nói lão mới nghe từ đạo sĩ.
Sắc mặt Lâm viên ngoại trầm xuống, nói: “Đạo trưởng, loại chuyện này không thể đùa được, mong ngài nhanh chóng rời đi.”
“Nói đùa?”
Đào Hoa đạo sĩ cười xấu xa.
Vù vù!
Sắc trời ảm đạm.
Khắp người Đào Hoa đạo sĩ quanh quẩn hồng sắc khí vụ.
Khoảnh khắc người hầu bên cạnh ngửi thấy hồng sắc khí vụ, ngay lập tức ngã xuống đất bỏ mình, trên mặt còn mang theo tươi cười hạnh phúc.
“Ngươi……”
Lâm viên ngoại sợ tới mức té ngã trên đất.
“Ngươi…… Ngươi đừng lại đây, con ta là đệ tử Bài giáo đó.”
Đào Hoa đạo nhân không nhịn được cười nhạo một tiếng, nói: “Vậy thì sao? Định đến bắt ta à?”
Cứ thoải mái là giết một người, ai lại vì mấy phàm nhân này tới chỗ gã tìm phiền toái chứ . Đang định tiến lên trước, bỗng một trận sương đen thổi tới.
“Đào Hoa! Đã đến lúc rồi.”
Vèo vèo……
Hai sợi xích sắt đen lớn lao ra khỏi sương mù. Trực tiếp xuyên thấu xương tỳ bà của gã.
“A! Các ngươi rốt cuộc là ai?” Đào Hoa đạo nhân kinh hãi, gã có tu vi Đạo Cơ sơ kỳ, thế nhưng ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.
Trước khi hôn mê, Đào Hoa đạo nhân nhìn thấy ma nữ đầu bạc xinh đẹp lạ thường.
Đẹp quá!
Khi tỉnh lại, Đào Hoa đạo nhân phát hiện gã đang quỳ trên đất, hai bên là đầu trâu mặt ngựa bộ dạng hung ác. Đứng trên công đường là một đạo sĩ áo đen.
“Ngươi là ai?”
“Hung thần phương tây! Đào Hoa, ngươi có biết ngươi phạm vào tội ác nào không?”
Nghe thấy cụm hung thần phương tây này, sắc mặt Đào Hoa đạo nhân trắng bệch. Vốn nghe hung thần đã chết rồi nên gã mới dám nghênh ngang như vậy. Không ngờ một hung thần nữa lại xuất hiện.