Bỗng nhiên, có một lão đạo đứng lên. Bởi vì động tác quá lớn, chén rượu, khay bạc bị quăng ngã đầy đất.
“Cút cút, ngày nào cũng là những thứ này.”
Lão đạo mắt say lờ đờ mông lung, phất tay đuổi vũ nữ đi.
“Ha ha, Trư vương, lão phu chưa từng thấy ngươi khiêu vũ, tới nhảy một chút đi!”
Lão đạo nhìn về phía quốc chủ trên long ỷ.
Quốc chủ Ngọc quốc nguyên nhân chính vì dáng người mập mạp, bộ dạng xấu xí nên bị người đời xưng là Trư vương.
Đối mặt với xưng hô miệt thi như thế, Trư vương cười ngây ngô một tiếng, nói: “Được thôi, Quốc sư kêu ta làm ta sẽ làm.”
Mộ Dung Huyền Cơ mặt mang ý cười, gật đầu.
“Khà khà……”
Bùm!
Trư vương đứng lên, có lẽ là do hình thể quá mức khổng lồ, trực tiếp té ngã trên đất, sàn nhà bỗng chấn động Rượu nho trong tay trực tiếp xối lên đầu, chật vật đến cực điểm.
“Ha ha!”
Mọi người được một trận cười vang. Thái giám và cung nữ bên cạnh cũng ôm bụng cười cười to, chẳng thèm để ý tới tôn nghiêm của quốc chủ. Đối với bọn họ mà nói, Quốc sư mới là đối tượng cần nịnh bợ nhất. Còn đồ ngốc quốc chủ này, căn bản không cần tôn trọng
Lúc này, ngoài cửa, một đạo thân ảnh bay tới.
“Ai?”
Có người nhìn về phía ngoài cửa. Chỉ thấy một đạo sĩ khoác áo bào trắng đứng ngoài cửa. Đạo sĩ đầu đội Tiêu Dao khăn, khí độ tiêu sái, khóe miệng mang theo mỉm cười. Tuy rằng có hơi trẻ, có điều vẫn có thể thấy được người này tu vi bất phàm.
“Phong Đô đạo hữu!” Mộ Dung Huyền Cơ đứng lên, “Giới thiệu với các vị một chút, đây là hung thần phương tây của Âm Cảnh thiên cung, Phong Đô đạo nhân Lục Khiêm.”
“Hóa ra là hung thần đại nhân!”
“Quốc sư giao du rộng rãi thật đấy, ngay cả hung thần phương tây cũng phải nể mặt ngươi.”
Mọi người thổi phồng khiến Mộ Dung Huyền Cơ rất hưởng thụ.
“Nào, đạo hữu, mời ngồi. Thật thất kính quá, tại hạ còn tưởng đạo hữu đang bế quan, nên không mời.”
Kỳ thật là Mộ Dung Huyền Cơ không nghĩ tới việc mời hắn. Gã là bá vương ở nơi này thật tốt biết bao. Không muốn có quan hệ gì với danh môn đại phái này nọ nào hết. Nếu đối phương không muốn đối nghịch với gã, vậy gã cũng chẳng cần chủ động trêu chọc.
“Không sao, tại hạ tới đây là do có việc phải xử lý, một lúc sẽ đi ngay.”
“Đạo hữu mời nói.”
Không biết vì sao, Mộ Dung Huyền Cơ lại có cảm giác trong hốc mắt Lục Khiêm mơ hồ nổi lên một chút kim quang. Kim quang chợt lóe rồi biến mất, không biết là ảo giác hay là thật nữa.
“Mượn đầu người của ngươi dùng một chút!”
Rầm!
Cuồng phong đánh tới, khí thế sôi trào. Mái vòm cung điện bị hất tung, sàn nhà thanh ngọc vỡ thành bột phấn. Ba mươi sáu đạo kim quang bao phủ cả tòa ngọc đình.
Khoảnh khắc Thẩm Phán Kim quang tiếp xúc sự vật, sức mạnh khổng lồ chôn vùi vật chất ngay tại chỗ. Phạm vi ngàn trượng, mọi thứ đều hóa thành bột mịn, tạo thành kim quang hải dương.
Cách hàng ngàn trượng trên không, một tròng mắt vàng ròng quay tròn. Đó là vật phát ra Thẩm Phán Kim quang.
Nương theo kim quang mà đến chính là Hoàng Tuyền Kim Kiều. Kim Kiều vượt qua hư không. Hàng chục, hàng trăm tu sĩ ngay lập tức xuất hiện trên cầu. Có người chỉ còn hồn phách, có người không có cánh tay. Trong tiếng bọn họ kêu rên xin tha mắng chửi, từng người bị ép uống Mê Hồn canh.
“Thật lớn mật!”
Soạt!
Trong kim quang, một cái bè tre xuất hiện. Bè tre chậm rãi trôi tới, một lão già đầu đội mũ rộng vành, tay cầm mái chèo đứng trên bè. Bè tre rất lớn, dài rộng trăm trượng, trôi nổi trên bầu trời.
Bài giáo chưởng môn vung mái chèo lên. Trên trời chợt xuất hiện mười đầu Hắc Thủy Thần Long. Thần long giương nanh múa vuốt, rít gào lao thẳng xuống.
Ầm!
Dòng nước đánh vào Kim Kiều ở bên trên. Kim Kiều nhìn như chẳng gì có thể lay động được, thế nhưng lại xuất hiện run rẩy rất nhỏ. Theo sát đó chính là Phương Ngọc Ấn.
Ấn này lớn như núi cao. Toàn thân trắng tinh, dài rộng mười dặm. Bóng che khuất trời cao.
Lục Khiêm nhăn mày, chợt muốn né tránh.
“Hửm?”
Lúc này hắn phát hiện ra không gian xung quanh bị sức mạnh thần bí nào đó giam cầm, dù có thi triển độn quang, cũng không thể thoát khỏi đây được.
“Ha ha, bị lừa rồi nhỉ. Hai vị đạo hữu, cứ việc lên!”
Soạt!
Không trung nhuộm thành một mảnh xanh lét. Phía trên xuất hiện một đạo ma ảnh cuồn cuộn. U lục giáp trụ dài mấy ngàn trượng. Thân hình chia thành mấy trăm ngàn đốt, mỗi đốt đều có những cái chân nhọn như móc câu. Đầu thấp nhất có khẩu khí lấp lánh hàn quang.
Vậy mà lại là một con u lục ngô công cực kỳ lớn. Mắt ngô công bốc chân hỏa, miệng phun Huyền Hoàng độc khí. Chính những khí độc này đã che phủ thiên địa và ngũ giác của con người. Đây là chân thân của Mộ Dung Huyền Cơ. Bản thể của gã chính là một con ngô công tinh ngàn năm.
Rầm!
Ngọc sơn rơi xuống.
Hắc Long chín đầu rít gào đánh xuống, đồng thời theo sau ngô công tinh ngàn năm phun vạn trượng độc hỏa. Nếu không phải chưởng môn Sư Công giáo không kịp biến thân thỉnh thần, vừa rồi chết trên tay Lục Khiêm, nếu không bốn người liên thủ, đã đủ để bắt lấy người này rồi.
“Hử? Không ổn, mau tránh ra!”
Ngô công tinh ngàn năm rống to.
Thân thể cao lớn quả thật vô cùng nhanh nhẹn.
Thân hình di chuyển, lân giáp phát ra kim quang loá mắt, bề ngoài cơ thể phun ra hoàng vụ chân chính, nháy mắt bao phủ phạm vi mấy chục dặm. Chỉ thấy kim quang trong hoàng vụ nhấp nhô vừa đi vừa về, hành tung mơ hồ.
Rầm!
Toàn bộ Ngọc Sơn bị một cỗ cự lực thần bí thổi tung
Một đầu Giao Long trảo như hoàng kim toàn thân đổ bê-tông nhô ra, nắm một thanh Kim Cương Xử nhọn hai đầu.
Soạt!
Kim Cương Xử lập tức xuyên qua hoàng vụ. Không chút mảy may đụng phải ngô công tinh. Kim Cương Xử tiếp tục lao về mục tiêu kế tiếp.
Mũi nhọn khai mở hư không. Một pháp thân thật lớn ngã xuống. Đây là một người cơ thể bằng ngọc.
Keng!
Kim Cương Xử đập vào cơ thể người này, phát ra âm thanh va chạm thanh thúy.
“Không!!” Bạch Ngọc đạo nhân không dám tin tưởng.
Ngọc sợ vật thể cứng rắn nhất. Kim Cương Xử lại là pháp bảo không gì chặn được, sau khi bị đâm trúng thì không cách nào khôi phục được cả.
Lấy cánh tay ngọc bên phải làm gốc, vết rạn trải rộng khắp cơ thể Bạch Ngọc đạo nhân. Cuối cùng ầm ầm vỡ vụn. Thần hồn bị trấn áp dưới Hoàng Tuyền Nại Hà Kim Kiều.
Cùng lúc đó.
Muôn vàn đầu Giao Long hình thái khác nhau, giương nanh múa vuốt vây quanh bè tre. Không ngừng gặm cắn thân hình Bài giáo chưởng môn. Lại một người Chân Đan ngã xuống. Mà từ đầu đến cuối, thân ảnh Lục Khiêm chưa từng xuất hiện.
“Tiểu tử này sao lại có nhiều pháp bảo thế.”
Ngô công tinh ngàn năm sợ hãi. Ngay sau đó gã thu hồi thần thông, khống chế hoàng vân chạy đi.