Sắp xếp xong nhiệm vụ, Lục Khiêm nước vào giữa Độ Kiếp pháp trận. Ngồi xếp bằng, nhắm mắt suy ngẫm. Không lập tức khởi động trận pháp. Mà điều chỉnh thể xác và tinh thần.
Thiên kiếp cũng không phải tùy tiện đánh xuống một đạo là xong việc. Phong Kiếp chính là Bí Phong vô vật bất nhập.
Từ ngũ tạng lục phủ thổi ra, từ đỉnh đầu thổi vào, từ cửu thiên rũ xuống. Không cần biết ngươi đạo hạnh cao thâm, cũng khó lòng phòng bị. Nếu không điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào.
Đại khái lại trôi qua bảy ngày.
“Chính là lúc này!”
Lục Khiêm chợt mở to mắt, trong mắt hiện lên một đạo Kim quang lộng lẫy cực điểm.
Kim quang lấy bản thân hắn là trung tâm, thông qua tơ vàng đồng tuyến, từng phù văn lần lượt sáng lên.
Kim sắc phù lục hư ảnh chậm rãi trôi nổi trên không trung, hình thành ly thể đồ án, quay xung quanh Lục Khiêm.
Ầm!
Kim quang phóng tận trời. Những người trong phạm vi mấy ngàn dặm đều nhìn thấy Kim quang rõ ràng.
Bách thú chạy trốn, đại địa chấn động. Rất nhiều sinh vật mười phần linh tính nhận thấy hơi thở nguy hiểm, tứ tán bỏ chạy.
Vài tu sĩ tu đạo nhìn vào không trung.
“Lại có người Độ Kiếp, cái này hẳn là Phong Kiếp.”
“Là hướng hung thần phương tây, Phong Đô đạo nhân sắp đột phá rồi.”
Thế nhân nghị luận sôi nổi.
Xa xôi bên kia.
Gào!
Tiếng rống giận rung trời vang vọng phía chân trời. Pháp Tướng phủ trăm dặm. Thiên địa chấn động, khí thế cuồn cuộn.
Một con Ngô công tinh trong hoàng vụ không ngừng sôi trào.
Soạt!
Ngô công tinh hóa thành hình người, trước mặt là một nam tử xích mục. Dáng vẻ người này có vài phần giống với Mộ Dung Huyền Cơ.
“Ngươi nói Huyền Cơ chết rồi?”
“Đúng vậy, Thần Cơ đại nhân, tiểu nhân quả thực nghe nói vậy, tiểu nhân lén tới Tây Na Ngọc quốc, Huyền Cơ đại nhân thực sự đã ngã xuống.” Thuộc hạ nơm nớp lo sợ nói.
“Phế vật! Hiền đệ của ta chết thế nào, mau nói!”
Mộ Dung Thần Cơ bạo nộ.
Pháp lực căng lớn, không khí nổ ầm ầm. Trong phạm vi mấy chục dặm đều có thể cảm giác được không khí nặng nề.
Đây là Thiên Ngô Vương. Tu vi Hỏa Kiếp chân nhân. Xếp hạng có hơi thấp trong mười đại Hoang Thần.
Dẫu sao gã cũng là Yêu Vương vượt qua kiếp nạn, hơn nữa thần thông thiên phú dị bẩm, căn bản sẽ chẳng có mấy ai tới trêu chọc gã. Không ngờ lại có người thật sự giết đệ đệ gã.
“Chính là người của Âm Cảnh thiên cung giết Huyền Cơ đại nhân, người nọ tên Phong Đô.”
“Âm Cảnh thiên cung.”
Nghe thấy cái này tên, Thiên Ngô Vương trầm mặc. Âm Cảnh thiên cung là danh môn đại phái. Phái chủ Huyền Lão Hắc Đế còn là cao thủ Nguyên thần đỉnh phong.
Gã chỉ là một Hỏa Kiếp, trước mặt Hắc Đế chẳng khác gì con kiến cả. Tâm tư báo thù lập tức bị dập tắt không ít.
“Đúng rồi, nghe nói Phong Đô người này gần đây mới Độ Kiếp.”
“Vậy thì tốt.” Thiên Ngô Vương trước mắt sáng ngời.
Nhanh chóng trở lại động phủ, đỉnh đầu bay ra một đạo hư ảnh. Đây là Nguyên Thần. Sau khi vượt qua Thiên Kiếp, Âm Thần liền hóa thành Nguyên Thần.
Nguyên Thần có thể hóa thành Pháp Tướng, đạo hạnh và thân thể gần giống nhau, hơn nữa tốc độ phi hành của Nguyên Thần rất nhanh. Rất nhiều cao thủ Đan Kiếp thích dùng Nguyên Thần xuất hành.
Tốc độ phi hành của Nguyên Thần Thiên Ngô cực kỳ nhanh. Không có không khí trợ lực, tốc độ ít nhất cũng nhanh hơn tam thành.
Chỉ chốc lát đã tới Tây Na Ngọc quốc.
Quả nhiên, phía trong dãy núi, mây đen liên miên không dứt, mây đen truyền tới hơi thở hủy diệt khủng bố. Thỉnh thoảng một đạo thanh phong hủy diệt lại rơi xuống.
“Quả nhiên đang Độ Kiếp, trời cũng giúp ta.” Nguyên thần Thiên Ngô tàn nhẫn cười.
Độ kiếp là lúc nhân thể suy yếu nhất, chỉ cần nhẹ nhàng đánh một kích đa khiến đối phương thân tử đạo tiêu.
“Ha ha, ngươi hãy nhận lấy cái chết đi!”
Soạt!
Hoàng vụ nhuộm khắp trời. Ngô công Pháp Tướng trải rộng trăm dặm.
Soạt!
Khẩu khí ngô công phun ra Huyền Hoàng độc khí. Huyền Hoàng độc khí cô đọng thành một thanh bảo kiếm, thanh kiếm to như ngọn núi, phủ kỳ độc ngàn năm.
Bảo kiếm đâm về phía bóng người chính giữa trận pháp.
Trong mắt ngô công hiện lên một tia đắc ý. Gã thích nhất giậu đổ bìm leo.
Keng!
Bảo kiếm bị một bàn tay khổng lồ bỗng xuất hiện giữa không trung nhẹ nhàng nắm lấy, bấm tay gảy nhẹ trở về.
Hai người bước ra từ hư không. Một người là Bắc Đẩu Ti Mệnh Quân Phương Đồng, người còn lại là Trung Ương Tổng Lục Quân Cổ Thương Thiên.
“Tới rồi à, cùng nhau chơi đi. Khặc khặc.” Quái nhân mặt xanh Phương Đồng gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Thần Thiên Ngô.
“Cổ Thương Thiên? Không ổn!”
Nguyên Thần Thiên Ngô đại kinh thất sắc, ngay cả bảo kiếm cũng không cần, thân hình uốn éo, chạy về hướng ngược lại.
“Người tới là khách, trước tới đây ngồi chút đi……”
Phương Đồng đạo nhân mở lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay xuất hiện một cánh cửa đá tiểu xảo. Tiếp đó tung cửa đá lên bầu trời.
Cửa đá đón gió lớn lên. Cửa đá đen nhánh cao ba ngàn trượng, Cửu U ma khí, Tu La sát khí, A Tỳ huyết khí vô cùng vô tận trào ra lập tức phong tỏa toàn bộ không gian.
Bùm!
Nguyên Thần Thiên Ngô đánh vào sát khí phía trên, Nguyên Thần Pháp Thể như bị thứ gì ăn mòn, nháy mắt xuất hiện một cái hố to. Không chỉ thế, lực hút cường đại không ngừng lôi kéo thân hình Nguyên Thần Thiên Ngô. Như thể muốn kéo toàn bộ Nguyên Thần Thiên Ngô vào A Tỳ chi môn thống khổ vô tận.
“Bắc Đẩu đại nhân, hiểu lầm, hiểu lầm, tại hạ chỉ đi ngang qua mà thôi.” Mắt thấy không chạy thoát được, Thiên Ngô Vương cười nịnh nói.
“Hiểu lầm sao, ta không cho là vậy đâu.”
“Thật sự là nhầm.… mau chết cho lão tử!”