Rủi ro tăng theo cấp số nhân. Đây cũng là lý do tại sao song tu rất mạnh, nhưng rất ít người song tu. Dù sao một đạo thiên kiếp cũng không thể vượt qua, huống chi là Thiên Kiếp có sức mạnh hai trong một. Thời điểm đan dược cô đọng, toả ra khí tức dẫn tới kiếp vân.
...
Ngoại giới. Mưa gió nổi lên, lôi vân trùng điệp. Đám người không biết rõ đây là kiếp vân, tưởng là hiện tượng thời tiết bình thường. Sự chú ý của bọn họ cũng không phải cái này. Bốn canh giờ trôi qua. Tất cả mọi người có vẻ hơi mất kiên nhẫn, trong lòng không có bất kỳ tâm trạng gì, có thì chỉ là chấn kinh.
“Đây là sắp thức tỉnh huyết mạch gì vậy? Không phải là pháp trận sai lầm chứ." Đôi mắt đẹp của Đại công chúa Phi Âm hiện lên một tia nghi hoặc.
Thời gian dài như thế, không thể thức tỉnh huyết mạch Phượng Hoàng.
Mà nàng cũng đã nhìn thấy, người này gan nhỏ như chuột, nhu nhược không chịu nổi. Bằng chứng của hai bên cũng chứng thực người này xác thực bình thường không có gì nổi bật. Khả năng duy nhất chính là pháp trận đã mất hiệu lực.
Nghe đến đó, Thiên Nga cũng hơi nghi ngờ, có phải pháp trận đã xảy ra điều gì không ổn. Nếu không thì tiểu tử này cũng quá khoa trương rồi.
Thiên Nga nhắm mắt lại, cảm ứng mở Linh pháp trận và hổ phách tinh huyết ở sâu trong pháp trận. Thứ này lão đã nghiên cứu rất nhiều năm, mỗi lần đều không có bất kỳ manh mối nào. Xem xét cẩn thận một hồi, không có vấn đề gì.
Lúc này, trong lòng Thiên Nga hơi động, chỉ thấy mây đen trên bầu trời càng ngày càng dày. Đây rõ ràng chính là dấu hiệu sắp độ kiếp.
“Ai độ kiếp?” Thiên Nga nghi hoặc, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ khó tin.
Sẽ không phải là. . .
Lão đặt ánh mắt trên người Lục Khiêm, sau đó lại điều tra chi tiết pháp trận. Không nhìn thì không biết rõ, nhìn một cái lại giật mình. Những gì vừa mới nhìn thấy toàn bộ là huyễn tượng. Tinh huyết bên trong pháp trận gần như bị mất đi.
“Thật là con chó to gan!” Thiên Nga mạnh mẽ thét dài, thân hình hóa thành một con Thiên Nga to lớn. Bay lên chín vạn dặm như diều gặp gió. Hai cái cánh khẽ vỗ, phong bạo vô biên cuốn tới.
Vòi rồng nối liền với đất trời, mang theo một cỗ khí tức mang tính hủy diệt.
“Ha ha, phụ thân cuối cùng cũng ra tay, nghiệt súc gian lận này cuối cùng cũng rơi vào báo ứng.”
“Đúng đấy, tâm thuật bất chính, còn muốn giở trò trước mặt phụ thân, chết cũng không biết rõ mình chết như thế nào.”
Đám người lặng lẽ cười lạnh, đánh chết bọn hắn cũng không dám tin tưởng, đứa con thứ đê tiện này là bằng bản lĩnh thật sự chèo chống lâu như vậy. Điều này rõ ràng là không thể nào.
“Phu quân, chàng nhất định phải chống đỡ được.”
Ở một nơi hẻo lánh, Hà âm thầm cầu nguyện. Thời điểm vòi rồng rơi xuống. Xảy ra một việc ngoài ý muốn.
Xoạt!
Ánh sáng màu lửa đỏ khiến tất cả mọi người đều không thể mở mắt.
Chít! Tiếng chim kêu thanh thúy truyền khắp bốn phương. Thanh âm ưu mỹ, tựa như tiên nhạc. Đám người vô thức ngẩng đầu, không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Đây là một con Phượng Hoàng hỏa hồng. Đầu gà, cằm yến, cổ rắn, mai rùa, đuôi cá, ngũ sắc. . . Ưu mỹ vĩ đại, thần thánh uy nghiêm.
Huyết mạch cao quý nhất của hậu duệ bách điểu là Phượng Hoàng. Khoảnh khắc nhìn thấy Phượng Hoàng, sự tôn kính xuất phát từ nội tâm suýt chút nữa làm bọn họ quỳ xuống ngay tại chỗ. Thời điểm bọn họ khá hơn một chút, tất cả những người bên dưới sớm đã quỳ xuống. Thần phục bầu trời, vua của các loài chim.
Hỏa diễm hình thành hỏa cầu thật lớn, đánh tan vòi rồng tại chỗ, tiến tới bao phủ Thiên Nga, trong biển lửa truyền đến kêu thảm của Thiên Nga.
“Không thể nào! Lạc chỉ là Luyện Khí bình thường, tại sao có thể có lực lượng cường đại như vậy.”
“A! Đến cùng là ai?”
Chúng tử nữ không dám tin, việc xảy ra ngày hôm nay đã làm tam quan của bọn họ rơi mất một chỗ.
Ầm!
Một con Thiên Nga màu trắng bay ra từ bên trong hỏa diễm, biển lửa nổ tung, rơi xuống như những hạt mưa. Đám người phía dưới thành trì chạy tứ tán.
“Ta là Hỏa Phượng Hoàng Lạc, Phượng Hoàng là Hoa, sau này ta là Hoa Lạc, Thiên Nga, ta báo thù cho mẫu thân!”
Phượng Hoàng miệng nói tiếng người, lời nói ra lại khiến cho người ta khiếp sợ.
“Lạc!”
Huynh trưởng của Lạc lệ nóng doanh tròng, huynh đệ của mình rốt cuộc cũng có tiền đồ.
Soạt!
Lại là một biển lửa bao phủ Thiên Nga. Lúc này, kiếp vân đã tích lũy xong xuôi. Thiên Kiếp ấp ủ, không đến mười hơi thở sẽ rơi xuống.
“Ha ha! Thiên Kiếp tới, xem ngươi làm sao bây giờ!”
Thân hình của Thiên Nga đột phá biển lửa, bay cao lên Cửu Thiên, đồng thời đắc ý cười to.
“Làm sao bây giờ?”
Lục Khiêm mỉm cười, cánh phượng chấn động, trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Thiên Nga. Thừa dịp trước khi Thiên Kiếp rơi xuống kéo người này xuống chẳng phải là được rồi sao.
Ầm!
Chiếc mỏ Phượng Hoàng ấp ủ một hỏa cầu đỏ tươi. Trung tâm của hỏa cầu là một thanh bảo kiếm luyện trong lửa.
Đây là Nhân Hoàng kiếm. Trực tiếp đánh vào tim Thiên Nga, vẻ mặt của gia hỏa không ai bì nổi này đột nhiên thay đổi.