Rất nhanh, Đinh Thạch dẫn Lục Khiêm đi ra ngoài. Nhìn thấy Lục Khiêm ngóc đầu trở lại, đám người xì xào bàn tán, lập tức xông tới. Đinh Thạch mang theo Lục Khiêm đi vào sâu trong quảng trường. Nơi này thiên thạch ít đi rất nhiều, nhưng từng cái dáng dấp ra dáng, bảo quang bốn phía.
“Đại khái chính là những thứ này, giá cả đắt hơn một chút so với bên ngoài, đạo hữu muốn cái gì?"
Lục Khiêm đi một vòng. Con mắt nổi lên hào quang yếu ớt. Vỏ ngoài của những thiên thạch này dày hơn, Đỗng Sát Thần Nhãn nhìn thấy càng khó khăn. Lần này, chỉ có bóng mờ, không thể nhìn thấy cụ thể bên trong. Nhưng vậy là đủ. Bên trong có đồ vật là được. Không phải tất cả mọi thứ đều có thể được bảo quản bên trong thiên thạch, nhất định phải chịu được nhiệt độ cao và áp suất cao mới có thể tồn tại được. Có được loại này đặc tính không thể nghi ngờ đều là bảo vật.
“Cái này, còn có cái này, còn có cái này. . .” Lục Khiêm một hơi chọn năm cái. Khi hắn đi đến cái bên trong nhất, bước chân đột nhiên dừng lại.
“A?”
Tảng đá này bình thường không có gì lạ, không khác mấy với những tảng đá ở bên ngoài quảng trường. Trọng lượng là trọng lượng của thiên thạch bình thường, nhưng thời điểm Lục Khiêm nhìn vào bên trong, bỗng nhiên bị một hố đen như mực hấp dẫn ánh mắt. Trong ánh mắt của Đỗng Sát Thần Nhãn, đây là một mảnh đen nhánh.
Lục Khiêm trong đoạn này thời gian tìm ra một chút tâm đắc. Bảo vật có mật độ càng lớn ở trong mắt của Đỗng Sát Thần Nhãn càng đen. Thứ này đen đến cực hạn, đến cùng là thứ gì?
“Vậy lấy sáu cái này đi.”
“Đạo hữu, sáu cái tổng cộng tám ngàn năm trăm vạn, ngươi còn chưa đủ...” Mặt Đinh Thạch lộ vẻ khó xử.
Lục Khiêm tiện tay lấy ra Vạn Long Ngọc Tỷ.
“Đây đủ chứ.”
“Đủ rồi, đương nhiên đủ.” Đinh Thạch cười trộm trong lòng không thôi, xem ra lại có một cọc làm ăn lớn.
Lục Khiêm ra tay hào phóng lại hấp dẫn ánh mắt của đám người một lần nữa.
Đỉnh Giám Bảo các. Một già một trẻ ngồi ở bên cửa sổ. Người già đứng sau lưng người trẻ tuổi, người trẻ tuổi có bộ dạng tuấn mỹ, môi hồng răng trắng, mắt phượng mày liễu, nếu không phải có hầu kết, thật sự còn tưởng rằng là nữ. Cái trán của người này có thông thiên văn đỏ thẫm. Đây là tiêu chí của quý tộc Trụ Tuyệt thành, đại biểu cho huyết mạch của Trụ Tuyệt thành chủ.
Ngọc Kinh sơn có hai chi nhánh lớn, một là Thần Truyền Ngọc Hoàng phái, một cái khác là Huyết Truyền Ngọc Hoàng phái. Thần Truyền là chỉ truyền thừa công pháp, chính là môn phái truyền thừa bình thường. Huyết Truyền là chỉ huyết mạch, bình thường lấy phương thức kế thừa Huyết Minh truyền bá.
“Thái Bá, ngươi nói xem người này sẽ thua thiệt sao?” Nam tử trẻ tuổi vô cùng hứng thú nói.
Thái Bá lão đạo cười cười, nói: “Với ánh mắt của lão phu, người này khẳng định thua thiệt."
“Ta ngược lại không cho rằng như vậy.” Nam tử chỉ vào con mắt của Lục Khiêm: "Nhìn thấy ánh mắt hắn không? Mỗi khi nhìn về phía thiên thạch con mắt liền sáng lên, người này khẳng định có bí pháp."
“Không thể nào, vỏ ngoài của thiên thạch ngay cả pháp bảo của thành chủ cũng không thể nhìn thấu. Gia Quang thiếu chủ, ngươi nhìn lầm rồi.”
“Rửa mắt mà chờ đi, một lát nữa kết thúc mời hắn một lần.” Gia Quang lười biếng dựa vào ghế, cầm lấy chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Trong chén trà là Ngọc Dịch quang hoa lưu chuyển, chính là Tinh Thần chi tinh, bảo vật thượng đẳng, chuyên cung cấp cho quý tộc của Huyết Truyền Ngọc Hoàng phái. Ngọc Dịch người khác xem như chí bảo, đối với bọn họ mà nói chỉ là đồ uống mà thôi, sau khi tỉnh lại từ trong đả tọa thì chính là một màn này.
"Vậy liền rửa mắt mà chờ đi, đánh cược một thứ, sao nào?" Gia Quang mỉm cười.
“Thiếu chủ muốn đánh cược thứ gì?”
“Cược cây Nguyệt Hoè trồng ở trên Thái Vi của ngươi, thua thì ta đưa mười miếng Tinh Tiết cho ngươi."
“Ha ha, biết ngay thiếu chủ nhìn chằm chằm cái cây này, được!” Thái Bá sảng khoái cười một tiếng.
Cây Nguyệt Hoè được trồng trên sao chổi quay quanh mặt trăng. Hấp thụ hoàn toàn tinh hoa của Nguyệt Hoa, một trăm năm tới gần Trụ Tuyệt thành. Không thể nghi ngờ là một thứ vô cùng quý giá. Cho dù ai yêu cầu, cũng sẽ không lấy ra. Thái Bá đã nhận định Lục Khiêm sẽ không thể kiếm tiền, cho nên mới thuận miệng nói. Đổi thành bình thường cho dù giết lão cũng không lấy ra.
Phía dưới, sau khi Lục Khiêm chọn xong kỳ thạch, đám đông vây quanh hai người họ ba tầng trong ba tầng ngoài.
“Là tiểu tử vừa nãy.”
“Xong rồi, lại có một người nhất thời kích động mà mất đi sáng suốt rồi. Lần này đoán chừng phải khóc về nhà, ha ha.” Đám khán giả cười trên nỗi đau của người khác. Việc như vậy bọn họ cũng thấy nhiều rồi. Người mới tràn đầy tự tin, sau đó bị vả mặt ngay tại chỗ, rồi quỵt nợ. Những người không may mắn có thể bị chộp tới hư không vô ngần đào quặng.