Hai mắt mở ra, bên trong không có tròng mắt, chỉ có hốc mắt đen như mực.
Kinh mạch xung quanh hốc mắt đen như mực nổi lên, giống như là mạng nhện.
Đồng thời, một cỗ lực hút vô hình hiện lên, bên tai Lục Khiêm như có nữ nhân nhẹ giọng thì thầm, dụ hoặc hắn quay đầu.
Lục Khiêm nghe lời quay đầu nhìn về phía bên trái, đối mặt với ánh mắt của nữ thi.
“Ngươi có việc gì sao?”
Thanh âm của Lục Khiêm đi qua dòng nước.
Bạch!
Trong nháy mắt nữ thi và Lục Khiêm đối đầu, nữ thi nhanh chóng quay đầu lại, nhắm chặt hai mắt đen như mực, khôi phục bộ dạng thi thể.
Không thể trêu vào không thể trêu vào. . .
Lục Khiêm khẽ cười một tiếng, tiếp tục đi xuống.
Không biết qua bao lâu, rốt cục đã xuống đến đáy. Trước mắt là một tòa yêu tháp cao lớn thủy tinh.
Tháp này cao chín tầng, phương viên trăm trượng xung quanh trong suốt như cái lồng, nước không vào được.
Đây là long mạch chi thủ.
“Ồ? Biến mất rồi?”
Lục Khiêm phát hiện thần hồn Thiên Hà bám vào phía trên long mạch biến mất.
. . .
“Biến mất sao?”
Thần hồn Thiên Hà vốn dung hợp cùng một chỗ với Thông Thiên Hà, chưởng khống phương thiên địa này.
Bởi vì năm đó Lục Khiêm lấy đi Long Châu, dẫn đến kế hoạch của Thiên Hà thất bại, mất đi linh trí, triệt để kết hợp cùng long mạch.
Hiện tại thần hồn biến mất, có phải mang ý nghĩa gia hỏa này sống lại hay không?
“Thú vị.”
Lục Khiêm tự lẩm bẩm.
Xem ra người này còn có bí mật.
Hắn cũng không lo lắng đối phương sẽ tìm mình gây phiền phức. Hiện tại tu vi Lục Khiêm là Hỏa Kiếp, ba ngàn bảy trăm năm đạo hạnh.
Cao hơn Chân Đan hai cái cảnh giới.
Hơn nữa Thiên Hà Chân Đan còn là phế Chân Đan. Hắn chỉ muốn đến đây tìm người, thu hoạch tin tức về Hoàng Tuyền đạo thống.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm giơ tay bấm chỉ quyết, trong miệng lẩm bẩm. Đây là Tiểu Lục Nhâm nhiều năm không dùng.
Hiện tại cảnh giới của hắn cao hơn Thiên Hà, hẳn là rất dễ dàng tính toán ra vị trí của gia hỏa này.
Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn về phương nam. Phương hướng kia là vị trí của Trảm Kiếp Bảo Uyển và Cửu Tiêu Đạo Minh.
“Thiên Hà tại Trảm Kiếp Bảo Uyển? Có ý tứ, bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở sau lưng.”
Lục Khiêm nghĩ thầm. Một đám cao thủ chính tà đi tìm Cửu Tiêu Đạo Minh gây phiền phức.
Mà vị trí Thiên Hà lại ở phương nam. Rất khó để người ta không hoài nghi Thiên Hà ở phía sau sai khiến.
Nghĩ tới đây, Lục Khiêm đi ra khỏi mặt nước, bay về phía Trảm Kiếp Bảo Uyển và Cửu Tiêu Đạo Minh.
Hơn một trăm năm trôi qua rồi.
Cũng không biết đám gia hỏa này sống như thế nào.
Năm đó rời đi tương đối vội vàng, rất nhiều dấu vết không có thu thập xong đã đi, lưu lại một đống cục diện rối rắm. Không nói những cái khác, chỉ là sự kiện mình chưởng khống địa khí, đã đắc tội không ít người.
Cũng may Giang Minh đầy nghĩa khí, hiện tại bế quan khiến đạo chích nhìn thấy cơ hội.
…
Một bên khác.
Cửu Tiêu Đạo Minh.
Chiến đấu kết thúc, mấy vạn cỗ thi thể Yêu tộc nằm la liệt, trong tay Đệ Nhất Vô Lượng cầm một cái đầu chết không nhắm mắt.
Người ở một bên trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ nhân vật đứng đầu Yêu tộc lại biến mất như vậy?
Cảnh tượng xảy ra trước mắt khiến cho người ta như trong mộng. Đến cùng thì người này là thần thánh phương nào, tại sao trước kia chưa từng nghe nói qua hạng nhân vật này.
Nói như thế nào Cầu Long Đạo Chủ cũng là cao thủ Chân Đan. Có thể nhẹ nhõm giải quyết người này, tối thiểu cũng là tồn tại giống như Thiên Hà đạo nhân.
“Đa tạ tiền bối tương trợ.”
Hàn Tiêu cẩn thận nói:
“ Không biết tiền bối tìm ta có chuyện gì?”
“À, không có việc gì, được cố nhân nhờ mà thôi.”
“Cố nhân. . . Tìm ta?”
“Ngươi biết Lục Khiêm không?”
“Lục Khiêm. . . Hóa ra là hắn.”
Hàn Tiêu bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới hiểu ra.
Người trước mắt này chính là Lục Khiêm mời tới giúp đỡ.
“Tiền bối, hiện tại vị sư đệ kia của ta ở đâu?”
Hàn Tiêu không kịp chờ đợi hỏi.
“Đừng gọi là tiền bối, gọi ta là Vô Lượng là đủ. Hắn đang ở Thông Thiên Hà, một lát nữa sẽ đến, nhóm chúng ta đi tìm Giang Minh trước.”
Thái độ Đệ Nhất Vô Lượng cũng trở nên có chút cung kính.
Không ngờ người này lại là sư huynh của đại nhân, mặc kệ tu vi như thế nào, chí ít cũng phải tôn kính một chút.
“Được rồi, tiền. . . Vô Lượng đạo hữu.”
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Đệ Nhất Vô Lượng, Hàn Tiêu cũng theo đó đổi cách xưng hô, tăng thêm hai chữ đạo hữu.
Trên đường đi, Hàn Tiêu mới biết rõ hai người từ một cái nơi tên là thế giới trung tâm tới. Cách nơi đây ít nhất hơn ngàn vạn dặm.
Hàn Tiêu nghe xong không nhịn được líu lưỡi, không ngờ lại xa xôi như vậy.
“Sư đệ ta thật có phúc khí, nhận biết cao nhân như ngươi.”
Hàn Tiêu khách khí nói:
“Có phải hiện tại hắn đã có cảnh giới Chân Đan rồi đúng không?”
“Khụ khụ, là ta có phúc khí mới đúng.”
Đệ Nhất Vô Lượng lộ vẻ xấu hổ, nếu không phải gặp được đại nhân, hắn vẫn là Hư Đan.
“Khả năng các hạ hiểu lầm, . . .”
Oanh!
Lúc này, phía trước truyền đến một tiếng bạo tạc.
Bụi mù bay lên ngàn dặm. Trời hoàn toàn tối xuống.