Huyền Lão Hắc Đế nhìn qua Lục Khiêm.
“Vâng.”
“Vậy ta cho bọn hắn làm mấy cái chức vị.”
Hắn không hỏi lai lịch của những người này, trên thân mỗi người đều có bí mật, có thời điểm truy vấn quá nhiều, ngược lại sẽ gây mất đoàn kết.
Giang Minh được sắp xếp làm Câu Hồn sứ giả, hai người Thiên Hà phân biệt là Nhật Dạ Du Thần, phụ trách tuần tra trị an, mỗi tháng đều có bổng lộc nhất định.
Không chỉ có như thế, Huyền Lão Hắc Đế còn đặc biệt cho phép bọn hắn miễn phí đổi một môn công pháp.
Công pháp của Thiên Hà cũng có phần sau, Thông U liên tục cân nhắc, cuối cùng quyết định chuyển tu công pháp Hoàng Tuyền nhất mạch.
Giang Minh kiên trì đi con đường của bản thân, một lòng tôi luyện kiếm đạo.
Sau khi sắp xếp xong chức vụ của mỗi người, Hắc Đế để Lục Khiêm lưu lại.
“Đúng rồi, đoạn thời gian này ngươi cẩn thận một chút, Trụ Tuyệt thành chủ sống lại, tuyên bố muốn tìm ngươi để gây sự, có phải cầm đồ vật gì của hắn hay không?”
“Có, ngày đó Câu Ly Thần Vương giáo huấn gia hỏa này, ta đã cầm túi trữ vật của hắn, có lẽ là vì chuyện này nên mới tìm ta gây phiền phức.”
Nội tâm Lục Khiêm cảnh giác.
Xem ra đối phương cũng không có nói ra sự tình tọa độ, hoặc là không biết mình cầm tọa độ.
Thế nhưng lúc nào người của Ngọc Kinh Sơn và Ngọc Hoàng phái ra cũng có thể tới tìm hắn gây phiền phức.
Nghĩ tới đây, nội tâm Lục Khiêm có cảm giác cấp bách.
Tu vi Hỏa Kiếp vẫn có chút quá thấp. Nhất định phải tìm được Kỳ Luân quốc, lấy đi tài nguyên trong đó, tăng lên tất cả pháp bảo thần thông, ít nhất phải đến Lôi Kiếp mới có lực lượng tự vệ.
Khẳng định đối phương không có tới trả thù nhanh như vậy, phải thừa dịp thời gian nhàn rỗi này hảo hảo chuẩn bị.
“Có cần giúp một tay hay không?”
Huyền Lão Hắc Đế nói.
Nhìn biểu lộ kích động của hắn, đoán chừng lại muốn làm một trận.
“Không, ta dự định thừa dịp thời gian này bế quan một chút.”
Đoạn thời gian này Lục Khiêm cũng không muốn trêu chọc thị phi, chỉ muốn yên lặng, hèn mọn phát dục, đề cao thực lực một chút lại nói.
Trong cổ tịch ghi chép: người ở đây thọ ba trăm tuổi, có thọ mộc chi lâm, một cây nghìn mét, nhật nguyệt vì đó mà bị che lấp, sống dưới cây này không bệnh không chết.
Bởi vậy có thể chứng minh tài nguyên ở đây khẳng định rất phong phú.
Cho dù không phải vực ngoại tinh cầu, cũng đáng để Lục Khiêm đi mạo hiểm.
Lục Khiêm từ biệt Huyền Lão Hắc Đế, dẫn đầu đám người trở lại Phong Đô Sơn.
Đi vào chỗ sâu trong kim điện, trước mặt là một viên cầu chu vi mấy chục trượng, tản ra bạch quang nhàn nhạt.
“Ngươi cần khoảng bao nhiêu thời gian để tính ra tọa độ Kỳ Luân quốc?”
Lục Khiêm hướng ánh mắt về phía Đệ Nhất Vô Lượng.
“Hai ngày thời gian, tọa độ này tương đối phức tạp.”
Bình thường tọa độ phức tạp hoặc là rất xa, hoặc chính là thiên ngoại thiên tinh cầu.
Nói tóm lại, giá trị rất cao.
Đương nhiên, nguy hiểm cũng sẽ cao theo. Dù sao địa phương nhiều tài nguyên, thì chắc chắn cao thủ cũng sẽ không yếu.
Lục Khiêm thừa dịp hai ngày nhàn rỗi này, làm thêm nhiều chuẩn bị, hai tỷ muội Yêu Nguyệt chỉnh đốn sự vụ Tu La nhất tộc, tạm thời không tách ra được.
Mang theo mấy người Đệ Nhất Vô Lượng này đi là được.
Một bên khác. Trên không trung vạn dặm của thế giới trung tâm, có một tòa hùng thành lẳng lặng trôi.
Trung tâm thành trì là phủ thành chủ. Lúc này, toàn bộ phủ đệ dấy lên một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hậu viện phủ thành chủ.
Hồ nước màu huyết hồng, bốc lên bọt khí ùng ục, thi thể ngâm đến nở tái nhợt phiêu phù ở trong nước.
Theo thời gian trôi qua, nước hồ dần dần trở thành nhạt, thi thể biến thành huyết tương, sau đó trở thành nhạt, biến thành hạt tròn nhỏ đến không thể thấy.
Soạt!
Một nam tử tóc đỏ từ trong huyết trì bay ra.
“Câu Ly Thần Vương, Phong Đô. . . Thù này không báo, ta thề không làm người.”
Người này chính là Trụ Tuyệt thành chủ.
Ngày đó bị hắn Câu Ly Thần Vương hủy đi nhục thân, chỉ còn nguyên thần chạy trốn ra ngoài, đánh đổi vô số thứ mới sửa chữa phục hồi được nhục thân.
“Trước lấy Phong Đô khai đao.”
Ánh mắt Trụ Tuyệt thành chủ nhìn về phương xa, dường như xuyên thấu qua hư không, nhìn thấy Lục Khiêm trong Âm Cảnh Thiên Cung.
Gần đây phụ thân Ngọc Kinh Sơn Trung Nguyên Tử Quân có việc bế quan, tạm thời không thể tìm Câu Ly Thần Vương gây phiền phức, nên hắn chỉ có thể chọn quả hồng mềm đến bóp. Nếu như đoán không lầm, tọa độ Kỳ Luân quốc hẳn là bị gia hỏa này cầm đi.
“Lão đại, lão nhị. . . Ra đây cho lão tử!”
Hô!
Mấy bóng người xuất hiện ở trước mặt.
“Phát động nhân mạch của các ngươi, toàn lực tìm ra tung tích Phong Đô.”
“Vâng, phụ thân.”
Trong nháy mắt sóng ngầm cuồn cuộn.
Nguy cơ tiến đến nhưng Lục Khiêm vẫn không biết gì. Một ngày này, Đệ Nhất Vô Lượng truyền đến tin tức, đã xác định xong tọa độ. Lục Khiêm đứng ở trước mặt quang cầu, quay đầu nhìn về phía Thiên Hà Thông U.
“Hai người các ngươi đi vào trước tìm kiếm đường.”
Hai người không nói hai lời, liền cẩn thận đi vào.
Chỉ chốc lát sau hai người đi ra lần nữa, bên kia không có dị thường gì.
Lục Khiêm bước vào quang cầu. Thời điểm mở mắt ra, trước mắt là một thế giới hoàn toàn đen như mực, không có một chút ánh sáng.
“Ai?”
Bỗng nhiên, hư không truyền đến thanh âm già nua, tràn đầy phẫn nộ, thiên địa vì thế mà chấn động.