Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 784 - 【Vip】 Thi Quốc(2)

【VIP】 Thi quốc(2) 【VIP】 Thi quốc(2)

Chạc cây vang lên tiếng xào xạc, cái bóng phản chiếu lên mặt đất, giống như quỷ vật đang giương nanh múa vuốt.

Mặt người biểu lộ vẻ thống khổ. Rễ Dong Thụ rủ xuống, nhỏ nhất cũng bằng cánh tay.

Lúc này, một con Phi Cương rơi xuống. Đi đến trước mặt một cái rễ, hé miệng, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Răng rắc!

Hung hăng cắn một cái lên trên rễ cây, huyết dịch chảy ra, cương thi hung hăng hút lấy huyết dịch, mặt người trên thân cây phát ra tiếng thét chói tai.

Vừa thấy cảnh này, Lục Khiêm liền hiểu ra, hóa ra đây mới là lương thực của đám cương thi.

Hai bên bờ sông mọc đầy Dong Thụ, rất nhiều cương thi ăn ở phía dưới gốc cây.

Trên bãi cát đặt vô số quan tài đen như mực.

Nắp quan tài không đậy lại, từng thi thể cứng ngắc nằm trong quan tài. Miệng thi thể mở rộng, một cây Huyết Sắc Linh Chi từ trong miệng nhô ra.

Huyết Sắc Linh Chi hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, tuy nhìn rất kinh khủng, nhưng dược tính lại vô cùng kinh người, tản mát ra mùi hương kì lạ.

“Quan Tài Khuẩn!”

Lục Khiêm lập tức nhận ra vật này.

Quan Tài Khuẩn là một loại dược tài vô cùng quý giá.

Trước khi chết thi thể ăn quá nhiều bổ dược không cách nào tiêu hóa hết, lắng đọng lại ở trong thể nội không tan, sau khi chết hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, hình thành một đóa Quan Tài Khuẩn như thế.

Thời gian càng dài càng quý giá.

Nhìn tình hình sinh trưởng của những Quan Tài Khuẩn này, thấp nhất cũng phải năm trăm năm trở lên.

Thật sự là thần dược hiếm có. Chưa cần nói đến tài nguyên, chỉ cần bán những Quan Tài Khuẩn này đi cũng có thể khiến cho mình phát tài rồi.

Lục Khiêm tiếp tục đi lên phía trước, bỗng nhiên trong lòng truyền đến một cảm giác nguy hiểm, trực giác nói cho hắn biết không thể đi tiếp nữa. .

Đi tiếp nữa chính là chết.

Khả năng nơi này là nơi ở của tên cao thủ thần bí kia.

Nếu bước lại gần sẽ tiến vào lĩnh vực của người ta, bị phát hiện là không thể tránh khỏi. Càng đến gần, Lục Khiêm càng phát hiện tinh khí của con sông này có chút kinh người.

Có điểm giống như là Tinh Khí bản nguyên. Nếu như là vậy, giá trị của nó sẽ rất cao. Đáng tiếc một mình không giải quyết được. Nghĩ tới đây, Lục Khiêm liền xoay người lại, muốn trở về tính cách.

Rống! ! !

Lúc này, bờ sông truyền đến một tiếng rống vang vọng bốn phương.

Lục Khiêm xoay người lại nhìn.

Chỉ thấy bên bờ sông có một người mặc áo xanh, mặt đỏ mọc ra răng nanh, dáng vẻ giống như viên hầu. Trong nháy mắt tiếng rống phát ra, sắc trời liền ảm đạm xuống, tất cả ánh trăng hình thành cột sáng hội tụ ở trên người hắn.

“Bạt?”

Nơi đây không nên ở lâu, Lục Khiêm quay người rời đi, thừa dịp không có ai trở lại vị trí pháp trận.

Vừa bước ra Yêu Nguyệt đã tiến lên chào hỏi.

“Lão gia, thám tử truyền đến tin tức, có người nghe ngóng tin tức của lão gia.”

“Ai?”

Lục Khiêm hỏi.

“Một vài tiểu thương nhân, Giang Minh tiên sinh đã câu hồn một người trong đó, vẽ lại chân dung chủ tử sau màn.”

Nói xong, Yêu Nguyệt mở quyển trục trong tay ra.

Lục Khiêm nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, cười nói:

“Hóa ra là gia hỏa này, trước tiên không nên đánh rắn động, tiếp tục theo dõi.”

Xem ra Trụ Tuyệt thành chủ đã khôi phục lại rồi.

“Ta đi bái kiến một người trước.”

Vừa dứt lời, Thân ảnh Lục Khiêm chậm rãi biến mất.

Thiên Trung thành.

Trường Nhạc cung.

Huyền Lão Hắc Đế ngồi xếp bằng ở trong đại điện. Hai mắt nhắm nghiền, hô hấp thổ nạp. Từng sợi tinh khí nhỏ bé theo hô hấp chảy khắp toàn thân.

Sau ba hơi thở, Huyền Lão Hắc Đế mở hai mắt ra.

“Quá ít, quá ít.”

Những tinh khí này là Tinh Khí bản nguyên.

Cường độ thế giới trung tâm quá cao, căn bản không có khả năng bóc ra toàn bộ bản nguyên của nó.

Bình thường Huyền Lão Hắc Đế dựa theo mấy canh giờ đặc biệt, hấp thu Tinh Khí bản nguyên tản mát ra.

Nhưng quá trình này quá chậm, hơn nữa cũng quá ít, không có bất cứ tác dụng gì đối với lão bây giờ.

“Sợ là lão tiểu tử này đang tìm sơ hở của ta đây.”

Lão ngẩng đầu nhìn phương xa, ánh mắt thâm thúy.

Phương hướng chính là Nê Hoàn cung.

Âm Cảnh Thiên Cung và đại bộ phận thành thị kết hợp với nhau đoạt cơ nghiệp Câu Ly vương triều, vô duyên vô cớ đào xuống một khối quyền hành lớn của người ta.

Lấy tính cách của Câu Ly Thần Vương, chắc chắn sẽ không đơn giản nén giận.

Hai người ngoài mặt nhìn như nước sông không phạm nước giếng, nhưng lại âm thầm đọ sức với nhau.

Đây chính là tranh đâu không phải ngươi chết thì chính là ta vong, cho nên không thể qua loa được.

Khiến cho Huyền Lão Hắc Đế lo lắng chính là, thời gian không đứng về phía lão.

Câu Ly Thần Vương có một tòa tiểu Tinh Thần.

Mà tu vi bản thân lão cũng không sánh bằng Câu Ly Thần Vương, kéo dài như thế, sớm muộn cũng sẽ bị đối phương tìm ra phương pháp phá giải.

Việc cấp bách bây giờ chính là tìm đủ tài nguyên, hoàn thành kiến thiết động thiên trong thể nội. Như thế mới là cửu an chi đạo.

Đông đông đông!

Lúc này, có thuộc hạ bên ngoài gõ cửa.

“Vào đi!”

Huyền Lão Hắc Đế nhướng mày, tại sao thời điểm này lại có người tới.

“Đại nhân, Phong Đô đại nhân cầu kiến.”

“Phong Đô?”

Lông mày Huyền Lão Hắc Đế nhíu lại, như có điều suy nghĩ cười nó:

“Rốt cuộc cũng đến, bảo hắn tiến vào đi.”

Bình Luận (0)
Comment