Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 793 - 【Vip】 Đuổi Tận Giết Tuyệt

【VIP】 Đuổi tận giết tuyệt 【VIP】 Đuổi tận giết tuyệt

Bỗng nhiên lúc này bên cạnh xuất hiện một bóng người. Tôi tớ bên người nhìn thấy bóng người này, lập tức quỳ xuống.

“Bái kiến Đại thiếu chủ.”

Tướng mạo người này và Nhị thiếu chủ rất giống nhau, có điều khí chất trưởng thành hơn một chút.

“Tốt lắm, Cảnh Quang, không nghĩ tới ngươi còn cất giấu một chiêu này.”

Đại thiếu chủ cười lạnh.

Bận rộn nhiều ngày như vậy, không nghĩ ra bị Cảnh Quang hái được quả đào. Thương nhân còn là người của hắn nữa, sau khi biết được tin tức này, Đại thiếu chủ liền giết thương nhân tại chỗ cho hả giận.

“Ha ha, đại ca đừng trách, tiểu đệ cũng chỉ làm việc cho phụ thân.”

Cảnh Quang ngoài cười nhưng trong không cười.

Thiếu chủ Trụ Tuyệt thành chia làm hai phái, một cái do Đại thiếu chủ cầm đầu, một cái khác là hắn. Hai người lục đục với nhau nhiều năm như vậy, không phải là vì muốn lọt vào mắt xanh của phụ thân, trở thành thành chủ đời tiếp theo sao.

“Ngươi cho rằng như này là có thể chiến thắng sao? Nghiệt chủng, đừng quên mẫu thân ta là người Ngọc Kinh Sơn.”

Bỗng nhiên thanh âm Đại thiếu chủ trở nên rất thấp, hung ác nói. Hậu trường Huyết Truyền Ngọc Hoàng Phái là Ngọc Kinh Sơn, theo huyết mạch bọn hắn đều là cháu trai Trung Nguyên Tử Quân. Nhưng luận sự thân cận về huyết thống, thì Đại thiếu chủ vẫn hơn một bậc.

“Vậy thì như thế nào? Đừng quên nhược điểm của ngươi trên tay ta, chọc giận ta, cho dù liều mạng ta cũng phải kéo ngươi xuống.”

Vừa nghe thấy hai chữ nghiệt chủng, mặt Cảnh Quang liền trở nên âm trầm như nước. Mấy tên nô bộc thủ hạ bên cạnh bị dọa cho nằm rạp trên mặt đất, trong lòng thầm hận vì sao mình lại mọc ra hai cái lỗ tai.

“Đừng cãi nhau nữa, bản tọa tuyên bố, ai trong các ngươi cũng đừng nghĩ tới kế vị.”

Bên tai hai người truyền tới thanh âm trêu tức của một nam tử.

“Ai?”

Đại thiếu chủ nghe được câu này, lửa giận lập tức bùng lên. Hắn quay đầu lại, muốn tìm được chủ nhân thanh âm, chém thành muôn mảnh.

Một tên đạo nhân mặc áo bào đen đứng phía sau. Đạo nhân có dáng vẻ tuổi trẻ, mặt trắng như ngọc, tóc dài đen nhánh buông thả sau lưng, một đôi mắt thâm thúy như mực, dường như có thể nhìn thấu lòng người.

“Phong Đô! !”

Nhìn thấy hình dạng người này, Cảnh Quang lên tiếng kinh hô. Sau đó trước mắt tối đen, chờ lúc lấy lại Tinh Thần, hai người đã xuất hiện ở trong Bắc Âm Phong Đô Sơn.

Tê tê tê!

Trường xà thổ tức, uốn éo người từ trên ngọn núi leo xuống.

Thiết cẩu bày ra trận hình, đại quân áp cảnh. Có hai người Thiên Hà và Thông U thống lĩnh, Trường Xà Thiết Cẩu có vẻ rất có bố cục, rất nhanh hai huynh đệ bị ép đến góc chết.

“Phong Đô, ngươi dám giết ta sao? Gia gia của ta là Trung Nguyên Tử Quân!”

Đại thiếu chủ lạnh lùng nói.

“Nếu không thả ta, nhất định ngày khác diệt cả nhà ngươi! !”

“Ngu ngốc, ta thả ngươi ra, ngươi sẽ không trả thù sao? Thông U, lên! !”

Một con U Minh Thiên Xà còn lớn hơn trường xà xung quanh mấy vòng chậm rãi bò tới. Con ngươi u lục mang theo một tia tham lam.

“Sẽ không, ta sẽ đích thân cầu tình với phụ thân.”

Bị dồn đến tuyệt cảnh, miệng hai huynh đệ cũng không cứng nữa.

“Ha ha, vậy thì đa tạ hai vị thiếu chủ, xuống dưới đó thay ta cầu tình đi.”

Lục Khiêm niềm nở cười to.

“Cái gì?”

Hai người không thể tin vào tai của mình, sau đó trước mắt tối đen, hoàn toàn mất đi ý thức.

Sau khi diệt đi hai người, Lục Khiêm khống chế độn quang, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Thần Môn thành chủ, đi vào phủ đệ Phong Đô.

Hắn dời pháp trận xuống mật đạo dưới động phủ, vừa rồi hắn cũng thoát đi từ chỗ này. Vừa mới đi vào mật đạo, đã nhìn thấy mấy trăm Đạo binh vận chuyển vật liệu pháp trận.

Đệ Nhất Vô Lượng đầu đầy mồ hôi sửa chữa phục hồi pháp trận, mà hai tỷ muội thì ở bên cạnh chỉ huy điều hành.

“Làm gì vậy?”

Giọng nói của Lục Khiêm khiến đám người giật nảy mình.

“Đại nhân, tại sao ngài lại đi ra?”

Đệ Nhất Vô Lượng cũng hãi hùng khiếp vía. Đám người dựa theo dặn dò của Lục Khiêm, chờ hai người đi vào liền trông coi pháp trận, lần tiếp theo Lục Khiêm trở ra, thì nhanh chóng hủy đi pháp trận.

Bởi vì Tinh Thần phá diệt, dẫn đến pháp trận nơi đây trục trặc.

Đám người tu sửa nửa ngày, phát hiện Lục Khiêm ở ngay bên cạnh, làm sao không khiến bọn hắn cảm thấy kinh ngạc.

“Không có việc gì, Trụ Tuyệt thành chủ chết rồi.”

Lục Khiêm cười nói:

“Yêu Nguyệt, lát nữa kiểm kê vật tư giúp ta một chút.”

Nói xong, vung tay lên, thu mọi người vào Bắc Âm Phong Đô Sơn.

Mọi người thấy tuyệt thế trân bảo xếp thành vài toà tiểu sơn trước mắt, liền khiếp sợ nói không ra lời.

Quan tài chồng chất thành núi và Linh Chi trong miệng cương thi phun ra.

Nhìn qua mỗi một cái đều rất quỷ dị. Nhưng kỳ quái chính là, những Linh Chi nhìn qua tràn ngập dị hương này, không có chút tà ác chút nào, ngược lại còn có loại cảm giác tiên gia dị bảo.

Ngoại trừ Linh Chi, còn có Dong Thụ mọc ra đầu người, và cương thi hai mắt nhắm chặt, lộ ra hàm răng bén nhọn.

Những đồ vật này rất nhiều. Chỉ riêng Bất Lão Khuẩn đã chất thành một ngọn núi. Hài cốt cương thi có ít nhất ba tòa, ước chừng trên vạn bộ.

“Lão gia, đây là chiến lợi phẩm ngài cướp đoạt một cái thế giới sao?”

Yêu Nguyệt làm điện chủ một đoạn thời gian, nên vừa nhìn đã nhận ra giá trị của vật này.

Bình Luận (0)
Comment