“Vậy sao? Chú sát?” Lục Khiêm có chút tò mò về cái này, cái gọi là Chú sát, sẽ không phải là có loại chú thuật nào đó, dùng thứ sức mạnh không biết tên giết hắn đó chứ.
“Ta cũng không rõ lắm, nghe nói Thiên Đạo lâu chủ là cao thủ am hiểu thứ này rất rõ, lão gia cẩn thận một chút.”
“Ta biết rồi.”
Nếu đã nói vậy, Lục Khiêm cũng nên để lại một cái tâm nhãn chứ nhỉ. Thế giới này có quá nhiều pháp thuật kỳ quái, đếm không xuể.
Hắn chẳng qua mới là Lôi Kiếp thôi chứ đâu phải cao thủ đứng đầu, quá mức cuồng vọng tự đại, không đặt cái gì trong mắt, ngày sau nhất định sẽ lật xe.
“Ngươi về trước đi, ngày mai các ngươi dẹp hết thảy công việc sang một bên đi, cùng ta tiến vào Đại Minh Hương.”
Lục Khiêm nhìn về phía Yêu Nguyệt.
Ngày hôm sau.
Thiên Trung thành.
Mấy đạo độn quang bay tới nơi đây. Khoảng hơn ba mươi người. Những người đó đều là cao thủ từ Đan Kiếp trở lên, ngoại trừ những người giữ vị trí quan trọng thì hầu như tất cả đều đến đây.
Lục Khiêm đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện có không ít người quen cũ, cũng có một số gương mặt mới.
Một trăm năm này, không chỉ có mình hắn công lực tiến nhanh, cũng có người bước lên trung thượng tầng Đan Kiếp chi liệt.
Những người này nhìn thấy Lục Khiêm hiển nhiên sẽ cung kính hành lễ, có ai không biết đây là Linh quân thứ sáu chứ.
Lục Khiêm lễ phép gật đầu, sau đó đến bên người Huyền Lão Hắc Đế.
“Bái kiến cung chủ.”
“Ừ, khí sắc không tồi.” Huyền Lão Hắc Đế liếc mắt đánh giá Lục Khiêm một lượt.
Vài thập niên trước, gã và Lục Khiêm đi một chuyến tới Kỳ Luân quốc, đáng tiếc nơi đó đã hoàn toàn biến thành hoang tinh, không có bất kỳ giá trị nào hết.
“Đều nhờ phúc của cung chủ cả.”
Lục Khiêm khách khí nói.
Ngũ Đại Linh quân đã tập hợp đủ, cách đó không xa còn có tu sĩ Nguyên Thần của vương triều Câu Ly nhìn chằm chằm canh chừng.
Mọi người không để bụng, bọn họ sớm đã biết rõ Đại Minh Hương rồi.
Huyền Lão Hắc Đế xé mở không gian, gã ở một bên nhìn, mọi người lần lượt nhảy vào trong, chờ tất cả mọi người đi vào, gã ở bên kia đóng cái khe không gian lại.
Điều này khiến tên âm thầm theo dõi bọn họ mất mát vô cùng. Vẫn là không tìm được tọa độ Đại Minh Hương.
Huyền Lão Hắc Đế nhắm mắt lại, thả thần niệm ra, khuếch tán ra từng tấc đất xung quanh. Sau khi tiến vào Động Chân, phạm vi thần niệm rộng hơn rất nhiều.
“Lần này hẳn là có thể hoàn toàn nắm lấy truyền thừa của Đại Từ Tôn nhỉ.”
Thăm dò vạn năm, không phải Huyền Lão Hắc Đế không thu hoạch được gì, không ai hiểu rõ Đại Minh Hương hơn gã cả.
Chỉ là bị mắc kẹt ở cửa ải cuối cùng. Hiện giờ thực lực tăng nhiều rồi, là thời điểm phải nắm trong tay truyền thừa mấu chốt nhất này.
“Hửm? Còn có thứ này sao.”
Huyền Lão Hắc Đế nhíu mày, đột nhiên phát hiện được đồ tốt. Năng lượng của thứ này tinh khiết vô cùng, vượt xa phần lớn bảo vật.
Hoàng Tuyền chi khí tinh thuần thế này, chẳng lẽ có quan hệ với Đại Từ Tôn sao?
Nghĩ đến đây, Huyền Lão Hắc Đế lập tức bay tới chỗ đồ vật kia. Nhưng thứ này, lại chính là mồi câu mà tồn tại thần bí nào đó của hữu tình chúng sinh tuyệt địa thả ra.
Bên kia, một tòa thành hùng tráng đứng lặng giữa cánh đồng hoang vu vô tận.
Người trong tòa thành hùng vĩ ấy đa số đều có chân chim. Có người sau lưng còn có cánh các loại chim, sống trong thụ ốc trên cao ở trong thành.
Trong đó, phủ đệ lớn nhất trên tán cây chính là nơi ở của thành chủ.
Phủ đệ thành chủ, một nữ tử tóc đỏ với đôi cánh đỏ rực lửa đứng bên cạnh phủ đệ, lông đỏ hai bên mặt tróc ra, máu tươi chảy ròng.
Đối diện là một đám người chân chim, dựa theo cách nói của bọn họ chính là hậu duệ bách điểu.
Mọi người vẻ mặt oán độc, cười lạnh nhìn nữ tử tóc đỏ. Đứng giữa những người này là một con quái vật thân hắc báo, đầu và cánh đại bàng.
Hắc báo lộ ra răng nanh sắc nhọn, nước miếng xanh biếc nhỏ giọt trên mặt đất, ăn mòn thành từng cái hố nhỏ.
Hắc báo lắc mình biến hoá, hóa thân thành một nam tử cái tóc đen mắt xanh mũi khoằm.
“Ha, không ngờ chúng ta phá huyết chú của ngươi phải không?”
Một người đứng sau nam tử mũi khoằm cười khẩy.
“Các ngươi dám cấu kết người ngoài! Đây là Cổ Điêu, tất cả chúng ta đều sẽ thành đồ ăn của hắn! Có ngày Hoa Lạc sẽ biết.”
Hà chính là thành chủ Lục Khiêm chỉ định lúc sắp rời đi, tu vi nàng ta không cao, dựa vào huyết chú khống chế mọi người mới có thể bảo trì địa vị.
Hiện giờ huyết chú bị người phá giải, lại thêm tu vi có thể so với thành chủ Cổ Điêu tiền nhiệm, thủ hạ tâm phúc gần như đã bị giết hết, lần này nguy rồi.
“Vậy Lạc đâu? Cổ Điêu đại nhân nói, người này chính là yêu ma ngoại giới, Lạc của ngươi đã sớm chết rồi.”
Một người đứng dậy, chỉ vào Hà, mắng mỏ.
“Cho dù hắn ta có bất tử, Cổ Điêu đại nhân cũng sẽ tự mình tiễn hắn lên đường.”
“Vậy thì sao, Lạc nhất định sẽ giúp ta báo thù.” Ký ức của Hà bị Lục Khiêm bóp méo, cho dù biết được chân tướng, nàng ta cũng sẽ cho rằng không phải như vậy.
Ánh mắt sắc bén của Cổ Điêu liếc nhìn từ trên xuống dưới, từng bước đi về phía Hà.
Thịch thịch thịch!
Tiếng bước chân phảng phất như giẫm lên trái tim Hà. Theo từng bước đi của gã, thiên địa phong vân đột biến, từ ban ngày biến thành đêm tối. Vô số mây đen hội tụ, biến thành quái vật đầu đại bàng. Cao khoảng ngàn trượng.
Hà kêu một tiếng, hóa thành một con Phượng Hoàng toàn thân dục hỏa. Phượng Hoàng tuy nhỏ nhưng khí chất không thua gì Cổ Điêu phía trên.
Ầm ầm!
Phượng Hoàng hóa thân thành quả cầu lửa, dứt khoát kiên quyết phóng tới Cổ Điêu. Cho dù có chết cũng phải cho kẻ này nếm mùi vị hung ác.
Hai mắt Cổ Điêu sáng lên. Phun ra một ngụm độc thủy u lục.
Bùm!
Thủy cầu nổ tung, ngọn lửa trên người Hỏa Phượng Hoàng nháy mắt vụt tắt.
Chỉ một chiêu này, Hà thua cuộc, hai cánh bị bẻ gãy, lông chim bị ăn mòn gần như chẳng còn gì nữa.
Cổ Điêu từ trên cao nhìn xuống Hà, đôi mắt vậy mà lại to gần bằng Hỏa Phượng Hoàng.
“Ồ, không tồi. Không giết ngươi, bổn tọa muốn giữ ngươi lại, dẫn Hoa Lạc ra.”
“Không cần, ta sẽ tự tới.”
Bên tai Cổ Điêu vang lên thanh âm Lục Khiêm.