Đây là một loại gông cùm xiềng xích có nguồn gốc từ công pháp bản nguyên. Thực lực đối phương gần giống như gã, có lẽ mạnh hơn một chút. Nhưng cũng không phải không có chút sức phản kháng nào. Giao chiến trong mấy hơi thở ngắn ngủi, làm cho gã khó chịu nhất chính là sự khắc chế của đối phương, một loại khắc chế vô hình.
“Cung chủ!”
“Cung chủ ngươi không sao chứ?”
Nhìn thấy Huyền Lão Hắc Đế té xỉu, đám người kinh ngạc hô lên hấp dẫn chú ý của hai người.
Hắc Vô Thường liếc qua đám người: “Ừm, tu vi bình thường, Âm tướng mới đã quy vị, các ngươi làm phụ tá đi.”
Soạt!
Ống tay áo bay ra mấy đạo xiềng xích, khóa chặt đám người lại. Những người này không có lực phản kháng chút nào, bị bắt sống tại chỗ. Mà pháp trận cũng bị Hắc Bạch Vô Thường phá hủy, đám người bị bắt vào chỗ sâu trong U Minh.
Tất cả những việc này xảy ra quá nhanh, căn bản không kịp phản ứng.
Trường Nhạc cung.
Một Âm Ma đầu trâu gấp đến độ lo lắng đi lại, trên trán đổ mồ hôi. Mười tên Quỷ Thần có sở trường pháp thuật khua chiêng gõ trống sửa chữa phục hồi pháp trận.
Ầm!
Pháp trận nổ tung, lực trùng kích đánh bay Ngưu Đầu và các loại Đạo binh, hung hăng đâm vào trên vách tường.
“Làm sao bây giờ, pháp trận bị hủy rồi.”
“Xong rồi, lần này biến mất, các đại nhân còn chưa có trở lại.”
Lúc này, một người đầu rồng nhẹ nói: “Cung chủ trước khi đi đem sự vụ giao cho Phong Đô đại nhân, nếu không tìm hắn cầu cứu?”
“Được, ngươi dẫn người đi tìm Phong Đô đại nhân, phải nhanh lên!!” Ngưu Đầu tướng quân nói.
Bên kia pháp trận hầu như là tất cả cao thủ của Âm Cảnh thiên cung. Nếu tất cả họ bị lạc ở đó, như vậy Âm Cảnh thiên cung xong đời rồi.
Bắc Âm Phong Đô Sơn.
“Ngươi nói cái gì? Pháp trận hỏng rồi?” Lục Khiêm nhìn người đầu rồng.
Người đầu rồng cả người đầy mồ hôi, thở hồng hộc, uể oải trả lời: “Đúng vậy, đại nhân của Phù Trận ti đều nói không sửa được, hiện tại chỉ có thể neo lại vị trí.”
“Cần bao nhiêu thời gian?” Lục Khiêm trầm ngâm một lát.
Hắn cảm thấy lần này không phải ngoài ý muốn, xem ra dự cảm của mình đã thành sự thật. Lần này khả năng không phải ngoài ý muốn, hẳn là chuyện xảy ra với Đại Từ Tôn lại tái hiện. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Huyền Lão Hắc Đế này cũng đã vào cương vị.
“Không biết rõ, các đại nhân không nói.” Người đầu rồng nói.
“Chuyện này bao nhiêu người biết rõ?” Lục Khiêm nhìn về phía người đầu rồng.
“Các vệ binh của Hoàng Kim điện, còn có các đại nhân của Phù Kinh ti, bọn họ cũng biết rõ.”
“Được, ta biết rồi.”
Xoạt!
Đầu ngón tay của Lục Khiêm nở rộ một luồng kim quang. Kim quang giống như cá bơi linh động, nhanh chóng xuyên qua đầu của người đầu rồng.
“Ách!”
Người đầu rồng thần sắc ngạc nhiên, con ngươi tan rã, một vết nứt từ đỉnh đầu lan tràn đến dưới hông.
Ầm!
Cả người phân thành hai, vết thương bóng loáng chặt chẽ, không có một chút huyết dịch chảy ra.
Lục Khiêm không nhìn thẳng vào thi thể, đôi môi khẽ mấp máy, dường như đang truyền âm cho một số người.
Đạp đạp đạp! Truyền đến một tràng tiếng bước chân. Một nam tử trung niên có cánh bước nhanh tới. Đệ Nhất Vô Lượng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này, kinh ngạc nói: “Đại nhân, ngươi đây là. . .”
“Lát nữa đi với ta đến một nơi, đúng rồi, nhân tiện thông báo cho hai tỷ muội Yêu Nguyệt tập hợp ở Hoàng Kim điện, chỉ cần hai người bọn họ, nếu như điều kiện cho phép, thuận tiện gọi cả Giang Minh."
Nói xong, Lục Khiêm bước ra một bước, biến thành người đầu rồng vừa rồi, rời đi trước mặt bao người.
“Ai. . . Lần này phải diễn nhiều trận đùa giỡn.”
Lục Khiêm thở dài thật sâu. Đây là một tin tức xấu. Tin tức này một khi truyền đi, vậy thì sẽ chết không có chỗ chôn. Vương triều Câu Ly, Huyết Truyền Ngọc Hoàng phái, Ngọc Kinh sơn, còn có các thế lực hợp tác khác đều sẽ nhào lên. Những người trước kia Lục Khiêm đắc tội, cũng sẽ không tùy tiện buông tha cơ hội này. Tin tức tốt là mình biết Thất Thập Nhị Biến, chỉ cần không đứng trước mặt cao thủ Động Chân, hẳn là đều có thể giấu diếm được.
Cho dù như thế nào, thanh lý người không có phận sự trước.
Chỉ chốc lát, Lục Khiêm đã đến Hoàng Kim điện.
Một lão đầu tiên phong đạo cốt mang theo chúng đồ đệ chờ đã lâu, sau lưng còn có mấy người đệ tử đi theo.
“Bần đạo Thái Hòa, bái kiến đạo hữu.” Lão đầu cười nói: “Nói đến thì các hạ không có cùng nguồn gốc với ta.”
“Ồ? Sao lại nói như vậy?” Lục Khiêm cười đáp lễ.
“Lão phu năm đó là chủ của Thái Hà Sơn.”
“Thì ra là thế.” Lục Khiêm bừng tỉnh đại ngộ, năm đó nhận mệnh là chủ của Thái Hà sơn, về sau mình đổi thành Phong Đô sơn. Luận bối phận, Thái Hòa còn là tiền bối của Lục Khiêm.
Lục Khiêm trực tiếp tiến vào chủ đề, nói: “Tình huống như thế nào?”
Trong lúc nói chuyện, Đệ Nhất Vô Lượng mang theo hai tỷ muội Yêu Nguyệt đến đây.
“Trong lúc nhất thời không thể nói rõ ràng, đại nhân tự mình đi xem đi.”