Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 824 - 【Vip】 Phiền Não Ma Đầu

【VIP】 Phiền Não Ma đầu 【VIP】 Phiền Não Ma đầu

“Lâu chủ cứu ta! !” Cao Viễn vô cùng có lòng tin. Từ khi biết rõ lâu chủ có hai thân phận quan trọng là Tâm Thần và Nguyên Thần tu sĩ, gã không hề lo lắng đánh sẽ không lại Lục Khiêm.

Khoảnh khắc Thiên Đạo lâu chủ xuất hiện, toàn bộ thế giới trở nên ảm đạm. Trước mặt mỗi người đều xuất hiện huyễn tượng khác nhau. Loại huyễn tượng này người bình thường căn bản chống cự không được. Một khi rơi vào huyễn cảnh, bản thân chỉ có thể mặc cho người khác sắp xếp. Đây chính là thực lực của lâu chủ Thiên Đạo lâu. Làm cao thủ trấn giữ của Thiên Đạo lâu, có thể làm được những điều mà người khác không thể. Trước kia thậm chí chiến tích tiêu diệt toàn bộ một môn phái.

“Phong Đô?”

Lục Khiêm bỗng nhiên quay đầu, nghe thấy có người đang gọi mình, chỉ thấy một cự thủ đen như mực phía sau, có một đôi mắt. Đôi mắt nhìn từ sâu trong khoảng không. Ánh mắt thâm thúy, tràn ngập huyễn tượng, không có bất kỳ tâm tình gì, giống như yêu giống như thú.

“Phong Đô?”

Thanh âm lại hỏi một lần nữa. Nhìn thấy Lục Khiêm không bị huyễn tượng lây nhiễm, Thiên Đạo lâu chủ trong lòng hơi bất ngờ, cũng có chút nóng lòng không đợi được. Lòng kiên định vững vàng như vậy, một khi bị phá vỡ, hiệu quả và lợi ích mang tới to lớn không gì sánh được.

“Ừm?” Lục Khiêm có vẻ hơi nghi hoặc một chút.

“Phong Đô, ngươi nhìn xem ta là ai?”

Thanh âm du dương, mang theo một tia mê hoặc. Bên trong hư không, tất cả những người mà Lục Khiêm đã từng sợ hãi trong cuộc đời của mình xuất hiện. Đạo sĩ Mạc Lương, Thông U, Phục Ba, Thiên Hà...

Lục Khiêm dường như đã quên mất mình là ai, lại lần nữa trở lại thời gian mình giống như xiếc đi trên dây đồng kia. Một lần nữa trải qua những việc đã xảy ra trước đây một lần nữa. Mà kết quả còn tệ hơn. Ở trên núi, hắn bị Mạc Lương nhìn thấu, chặt đứt tứ chi, làm gậy gộc, thống khổ mười năm mà chết. Hắn bị Thông U bắt lấy, rút gân lột da, đặt ở bên trong u hỏa đốt cháy ba trăm năm.

...

Đây đều là kết cục mình thất bại, mục đích là vì để cho nội tâm của mình xuất hiện sơ hở. Chỉ cần xuất hiện một tia sợ hãi hoặc là chần chờ, ma niệm sẽ thôn phệ chính mình trong nháy mắt.

Ngoại giới.

Trong mắt mọi người, không biết tại sao Lục Khiêm lại ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân quanh quẩn hắc khí. Linh quang chợt sáng chợt tắt, làm cho người khác rất lo lắng.

“Đại nhân phải sống đấy.” Thiên Nhạc Thần dùng một quyền đánh bay đối thủ trước mặt, trong lòng thầm nghĩ. Gã đã đặt toàn bộ hi vọng của Diêm La Thiên Tử nhất mạch lên trên người Phong Đô. Đám người Cao Viễn thì cõi lòng tràn đầy hy vọng, cảm giác đại quyền của Âm Cảnh thiên cung đang vẫy gọi mình. Chỉ cần đoạt được đại quyền, Thiên Đạo lâu không có gì phải sợ, gã đã liên hệ với Đốc vương của vương triều Câu Ly. Bằng lòng lấy lãnh địa hải ngoại đã hứa cho Thiên Đạo Lâu làm điều kiện che chở. Thay vì tin vào một tổ chức sát thủ không có điểm mấu chốt, còn không bằng tin tưởng đối thủ cũ là vương triều Câu Ly.

Lúc này, vẻ mặt của Lục Khiêm trong đám người không ngừng biến hóa, hắc khí càng ngày càng nhiều, dường như đã không chịu nổi.

Lâu chủ Thiên Đạo lâu núp trong bóng tối mừng rỡ trong lòng, lại có thể ăn được rồi.

Soạt!

Lục Khiêm đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang. Đôi mắt trong sáng, làm sao có thể có tình huống tâm phiền ý loạn vừa rồi.

“Thực xin lỗi, ngươi đã bị lừa, đa tạ ngươi giúp ta luyện tâm, ha ha." Lục Khiêm cười to.

“Ngươi. . .”

Không đợi Thiên Đạo lâu chủ nổi giận, sắc trời lại thay đổi. Một vòng xoáy cực lớn đen như mực xuất hiện ngay trên đầu Lục Khiêm. Sức hút từ vòng xoáy hút toàn bộ ma khí từ trên người Lục Khiêm. Bên trong hư không, Thiên Đạo Lâu chủ không tự chủ được bị hút ra.

“Không! ! Ngươi đến cùng là ai?”

Đây là một nho sĩ trẻ tuổi tóc trắng mày trắng, lúc này ánh mắt của gã tràn đầy kinh hoảng.

Soạt!

Nói xong, gã bị hút vào trong vòng xoáy. Sâu trong vòng xoáy là một thế giới với bầu trời xanh tươi. Một nam tử áo trắng ngồi trên bàn đá. Những con dê đen xung quanh cúi đầu gặm cỏ, sừng dê có cắm đầu lâu, cũng có một số quấn quanh rắn độc. Cảnh tượng rất là quái dị. Thiên Đạo lâu chủ nhìn thấy người này giật mình trong lòng, nhìn kỹ hơn, trái tim đang treo lên đặt xuống.

“Hoá ra là người đồng đạo, ngươi rất có tự tin đối với đạo hạnh của mình nha, vậy mà để cho ta tiến đến."

Thiên Đạo lâu chủ từng bước tới gần. Không cần nhìn mặt, cả hai giống nhau đến kinh ngạc.

Lý Độ lúc này xoay người lại, dùng ánh mắt nhìn qua, cơ thể Thiên Đạo lâu chủ bất động, không thể động đậy. Sau đó gã cảm thấy đạo hạnh trôi qua nhanh chóng, lực lượng toàn thân giống như bị một thứ gì đó cuốn đi.

“Không thể nào, ngươi. . .”

“Đạo hạnh của ta bình thường đúng không?” Lý Độ lúc này mới đứng dậy đi đến trước mặt Thiên Đạo lâu chủ không thể động đậy: "Luyện Khí thì Luyện Khí, tu tâm thì tu tâm, hóa ma cũng mới hóa được một nửa, chần chừ, chiếu cố ba người coi như bỏ qua, hoàn toàn trái ngược, còn không bằng không tu."

Bình Luận (0)
Comment