Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái (Dịch Full)

Chương 859 - 【Vip】 Đàm Phán

【VIP】 Đàm phán 【VIP】 Đàm phán

Nhân Hoàng kiếm được sinh ra từ đế khí vương đạo và bá đạo. Thiên Tử giận dữ, máu chảy thành sông. Nhân Hoàng giận dữ, tứ cực nghịch chuyển, thời gian chôn vùi. Nhân Hoàng chính là trời, thiên ý chính là ý trời. Kiếm khí của thiên ý có thể tăng tốc thời gian trôi qua, kiếm khí có sức mạnh hủy diệt, thường thì kiếm còn chưa rơi xuống người đã hóa thành tro tàn.

Soạt!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất, Dương Tiêu đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay đau xót, rụt tay lại nhanh như chớp, chỉ thấy lòng bàn tay bị vạch ra một lỗ hổng đẫm máu. Thời điểm bàn tay khổng lồ rút tay về cũng không biện pháp bịt mắt để che lại, hầu như mọi người đều nhìn thấy sự tồn tại của bàn tay này. Giờ khắc này, cao nhân của Thái Thuấn tinh có chút không dám tin tưởng tam quan của mình.

“Thế nào?” Phía sau truyền đến thanh âm của thê tử.

“Không có việc gì, ta có chút khinh địch, không nên coi hắn thành côn trùng nhỏ bình thường. Ngọc Sanh ngươi ngồi xuống trước, đã lâu không ra tay, đã đến lúc hoạt động gân cốt một chút.” Dương Tiêu gọi tên của thê tử, cho thấy gã bắt đầu nghiêm túc. Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, nhàn tản nhiều năm như vậy, hoạt động một chút gân cốt cũng tốt. Đám côn trùng nhỏ này chưa từng được cảm thụ tận thế. Lần này Dương Tiêu dự định tiêu diệt hết bọn họ, đồ ăn lại có tâm tư phản kháng. Nghĩ tới đây, Dương Tiêu lập tức lách mình rời khỏi tiên cảnh.

Cùng lúc đó, chúng cường giả phát hiện một vật thể to lớn bay về phía Thái Thuấn tinh.

“Thật là một thiên thạch lớn?”

“Không đúng, đây là người?”

“Làm sao một người có thể to lớn như vậy, lớn như mặt trăng bên cạnh, chẳng lẽ vừa rồi người cao nhân thần bí đối phó với là hắn?”

Một người có kích thước bằng mặt trăng nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Quái vật khổng lồ như vậy, đến nơi này chắc chắn sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền.

Theo người này hạ xuống, tầng cương phong lôi hải ngoài bầu trời bị thủng một lỗ rất lớn. Không có sự bảo vệ của những tầng này, các mảnh vỡ của thiên thạch lần lượt rơi xuống, đập xuống đất làm một lượng lớn sinh linh tử vong.

Lần này cường giả của các quốc gia cũng không dám xem kịch hay, bởi vì hậu viện của chính mình đang bốc cháy, ngựa không dừng vó dập tắt hỏa diễm.

Toàn bộ thế giới rơi vào tận thế.

Thời điểm Dương Tiêu giáng lâm, Lục Khiêm theo đó bóp nát lệnh bài Hoàng Tuyền.

“Đây chính là kẻ trộm mưu đứng phía sau mà ta nói với ngươi.” Lục Khiêm quay đầu nhìn về phía Hư Thiên Ý.

Hư Thiên Ý lúc này không lời nào để nói, nàng phát hiện ý chí chiến đấu mình vừa mới thành lập ra lại lần nữa vỡ vụn. Vốn cho rằng tu vi của mình không phân trên dưới với Lục Khiêm. Cho đến khi nhìn thấy bàn tay khổng lồ ngay cả mình cũng bất lực bị Lục Khiêm nhẹ nhàng đánh tan, đồng thời còn làm người ta bị thương, Hư Thiên Ý triệt để tâm phục khẩu phục. Chưa kể đến Nhân Hoàng kiếm và Phong Đô Sơn, cận chiến mình lấy làm kiêu ngạo cũng không có chút ưu thế nào trước mặt Diêm La chân thân. Cho tới bây giờ, Hư Thiên Ý mới biết mình và người khác chênh lệch, làm thủ hạ của người này cũng không lỗ.

Theo Hoàng Tuyền lệnh bài bị bóp nát, bầu trời trên đầu nứt ra cả trăm dặm. Khe hở dùng vô số Hoàng Tuyền ma khí đen như mực, kèm theo tiếng quỷ khóc sói gào, như thể cánh cửa Địa Ngục đã được mở ra. Một dòng Hoàng Tuyền Thánh Hà đến Tuyên Cổ chảy xuôi mà tới.

“Ách! Lục Khiêm, ngươi trêu chọc được một kẻ địch lợi hại ở đâu vậy?” Thanh âm kinh ngạc của Huyền Lão Hắc Đế truyền ra.

Thứ này tuyệt đối không phải Động Chân bình thường, nếu không phải mượn sức mạnh của Hoàng Tuyền, chỉ sợ gã cũng phải tạm lánh phong mang.

“Ừm? Hoàng Tuyền Địa Phủ? Hoá ra là người của các ngươi.”

Thảo nào đột nhiên xuất hiện một người, hoá ra là khách tới từ dị giới. Đến cùng là qua Giang Long, hay là sâu mọt, bây giờ phải đánh mới biết.

Dương Tiêu chỉ một tay ra, đầu ngón tay nở rộ kim quang sáng chói. Hư không xé rách, ngón tay này kéo dài ngàn dặm, mang theo nhiệt độ nóng bỏng.

“Thủ đoạn của Dị Hỏa Chi Quốc?”

Lục Khiêm trong nháy mắt nhìn ra, đây không phải là phương pháp dung hợp các ngọn lửa của Tiêu Dương của Dị Hỏa Chi Quốc. Nhiều loại hỏa diễm dung hợp cùng một chỗ, hình thành cân bằng hài hòa, lập tức phá hỏng cân bằng, sức mạnh sẽ bùng nổ ngàn lần vạn lần. Thứ này trông nhỏ bé, nhưng đường kính thực tế lại hơn vạn trượng, xem ra gia hỏa này không muốn để sinh linh bên dưới sống đây mà.

Hoàng Tuyền Thánh Hà bay ra, uốn lượn như Hoàng Long.

Ầm!

Hai lực lượng không tương thích, một nước và một lửa đụng nhau đến, tiêu diệt một cách âm thầm, với sức mạnh giống hệt nhau.

Lúc này, Dương Tiêu ngừng lại, nhìn về phía chỗ sâu trong khe hở.

“Không đánh nữa, ta không làm gì được người ở trong Hoàng Tuyền như ngươi, ngươi cũng không chịu ra. Nếu cứ đánh như thế này, uổng phí hết thời gian, tìm người đàm phán với ta đi."

“Ừm.” Thật lâu sau, bên trong truyền đến thanh âm của Huyền Lão Hắc Đế.

Sau đó, Huyền Lão Hắc Đế tự mình truyền âm cho Lục Khiêm, nói: “Phong Đô, tiểu tử này bị danh hào Hoàng Tuyền kiểm soát, lát nữa ngươi đi đàm phán với hắn, đòi nhiều lợi ích một chút.”

Hoàng Tuyền là một tổ chức vang vọng khắp các giới, đối phương hiển nhiên cũng không muốn trêu chọc, mà Huyền Lão Hắc Đế bên này cũng không làm gì được đối phương, trừ phi triệu hoán cứu binh. Song phương hòa đàm là lựa chọn tốt nhất.

“Đến tiên cảnh của ta đàm phán, có dám không?” Dương Tiêu giống như cười mà không phải cười, trong lúc nói chuyện, trước mặt mở ra một cánh cửa hư không.

Lục Khiêm biết rõ trong đó giấu giếm vô số nguy hiểm, nhưng vừa nghĩ tới lợi ích của giới này, vẫn hung hăng cắn răng một cái tiến vào, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

Hai người một trước một sau tiến vào nơi đây, không biết loại lực lượng nào, làm thân thể Lục Khiêm tương tự như của Dương Tiêu. Không biết là hình thể mình biến lớn, hay là hình thể của Dương Tiêu nhỏ đi.

Trùng hợp lúc này, lại có một Nguyên Thần phi thăng lên.

“Ha ha, tốt lắm, thu hoạch lớn. Vừa định ăn gì đó thì đưa tới.”

Dương Tiêu há mồm khẽ hút, một lão đạo bị gã hút vào trong miệng, thỏa mãn bắt đầu nhai nuốt, phát ra tiếng nhai xương kỳ quái, làm cho người rùng mình. Gã nhìn Lục Khiêm bên cạnh một chút, thái độ bình thản của Lục Khiêm làm cho gã sững sờ.

“Ngươi không sợ? Không phẫn nộ?”

Ăn thô bạo như vậy, có ý tứ ra oai phủ đầu, muốn xem biểu hiện sợ đến tiểu ra quần của đối phương một chút, nhưng không ngờ lại lạnh nhạt như vậy.

“Tại sao phải phẫn nộ sợ hãi? Cũng không phải ăn ta.” Lục Khiêm việc không liên quan đến mình treo lên thật cao, suy đoán trong lòng không sai, gia hoả này quả nhiên là chủ mưu đứng phía sau.

“Thú vị.”

Dương Tiêu đưa tường vân tới, hai người đạp vào tường vân, bay vào chỗ sâu trong tiên cảnh.

“Nhân tộc các ngươi thật buồn cười, ngàn năm trước cũng có người tìm được ta, hỏi tại sao ăn người, ta lười nói chuyện, trực tiếp một ngụm ăn hắn. Nực cười, ăn người còn hỏi vì sao, thời điểm các ngươi ăn heo ăn vịt, có từng hỏi tại sao không? Ta ăn người còn cần phải quan tâm cái nhìn của bọn họ?"

Dương Tiêu cũng không phải là Nhân tộc, nuôi dưỡng nhân loại không khác gì như nhân loại nuôi gà nuôi vịt.

“Ha ha, chư giới nào có đạo lý, nắm đấm chính là đạo lý.” Lục Khiêm nói.

Nếu như tu vi của hắn đủ mạnh, nuôi người này xem như ăn thịt cũng là chuyện đương nhiên. Đạo đức chỉ có thể dùng để hạn chế kẻ yếu. Nếu như đạo đức có thể giết người, thì ít nhất 99% tu sĩ trong thiên hạ sẽ chết.

Lục Khiêm còn chú ý trong khi người này nói chuyện, xung quanh có vô số Sát Na chi quốc nhấp nháy. Sát Na chi quốc này đến cùng có tác dụng gì đối với bọn họ?

Rất nhanh, hai người tới cái đình nhỏ trong hậu hoa viên. Có một thần nữ xinh đẹp bên cạnh lan can màu đỏ trong đình, lúc này dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lục Khiêm.

“Đây là Lục Khiêm người của Hoàng Tuyền.” Dương Tiêu cười một tiếng với phu nhân: “Vị này là thê tử Ngọc Sanh của ta.”

Bình Luận (0)
Comment