Lục Khiêm đi ra khỏi lãnh địa, sau đó hạ xuống lòng đất, bắt đầu cướp đoạt bản nguyên. Bình thường cướp đoạt bản nguyên ít nhất cần mười ngày nửa tháng, hiện tại căn bản không có thời gian như vậy, một khi Trung Nguyên Tử Quân kịp phản ứng, lão nhất định sẽ xuống dưới điều tra, đến lúc đó thì không chạy được. Cho nên Lục Khiêm mới nhờ Dương Tiêu hỗ trợ nghiên cứu phương pháp cướp đoạt bản nguyên nhanh chóng, có thể hơi lãng phí một chút, nhưng cũng không quản được nhiều như vậy.
Sau đó, Lục Khiêm triển khai bí pháp, bắt đầu đại kế cướp đoạt bản nguyên.
Cực Băng quốc. Theo Xích Diễm và Xà Mẫu rời khỏi, rắn độc và quái nhân phun lửa biến mất theo, người tuyết mọc ra tóc bạc rốt cuộc đã tìm thấy bình yên.
“Cuối cùng cũng an toàn.” Một nam tử làn da trắng như tuyết, bắp thịt cuồn cuộn bỏ vũ khí xuống.
“Cha!”
Nữ nhỉ ba tuổi của nam tử nhảy cẫng lên chạy tới, sắc mặt tràn đầy vui vẻ.
“Ôi, lại mập lên rồi, đi, cha nấu món gì ngon cho con ăn.”
Nam tử ôm lấy nữ nhi, thê tử đứng ở cửa ra vào cười tủm tỉm nhìn cha con hai người.
Ầm!
Lúc này, đại địa vỡ ra. Gia đình ba người hạnh phúc rơi vào đó, rơi thịt nát xương tan, chết không có chỗ chôn. Chuyện giống vậy, không ngừng xảy ra ở vùng băng giá khắc nghiệt này. Hoả hoạn, núi lở, đất sụt, hồng thủy. . . Đủ loại thiên tai vô tình thôn phệ tính mệnh sinh linh.
Thủ phạm của tất cả những điều này đã bỏ trốn từ lâu. Lục Khiêm đi vào một lãnh địa khác, giết sạch cao tầng trấn thủ, sau đó tiến vào lòng đất cướp đoạt Thiên Địa bản nguyên. Thời gian ngắn như vậy khẳng định không hấp thu được, Lục Khiêm chỉ là lấy đi, trở về chậm rãi tiêu hóa cũng không muộn. Cuối cùng, Lục Khiêm cướp toàn bộ bản nguyên của hai lãnh địa còn lại, bỏ trốn mất dạng.
Đợi Trung Nguyên Tử Quân hăng hái trở lại, đã nhìn thấy cảnh tượng sinh linh đồ thán.
Thiềm Nguyệt đâu? Thiềm Nguyệt đi đâu rồi? Trung Nguyên Tử Quân tìm kiếm thanh âm của nữ nhi, khí tức hoàn toàn không có, hẳn là. . . Lão nghĩ tới một điều sự thực đáng sợ.
“Không! !”
Tiếng rống giận dữ truyền khắp bốn phương, thiên địa vì thế mà chấn động.
“Lục Khiêm! Lên trời xuống đất, cũng phải rút gân lột da ngươi! !”
Trung Nguyên Tử Quân làm sao không biết rõ là ai làm, buồn cười mình còn tưởng rằng đối phương trúng kế, hoá ra Xích Diễm và mình đều trúng quỷ kế của tiểu tử kia. Trong lòng hận thấu xương Lục Khiêm, chỉ có bắt hắn lại, giết từng người thân cận nhất của hắn, trấn áp linh hồn ở dưới Thái Dương, vĩnh viễn đốt cháy mới có thể giải mối hận trong lòng.
Hậu tri hậu giác Ngọc Kinh sơn bắt đầu bắt người của Âm Cảnh thiên cung, nhưng Lục Khiêm so với lão còn thông minh hơn, sớm đã giấu người đến Nam Linh vực, sớm đã không ở thế giới trung tâm. Chỉ chờ phong ba qua đi lại đến.
Một bên khác, Xích Diễm Chân Quân vội vã trở lại Xích Đế thành. Tu vi của lão già Trung Nguyên lại mạnh lên, vì để tránh bị trả thù, Xích Diễm cảm thấy vẫn nên khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.
“Phong Đô đáng chết, vậy mà chết nhanh như vậy, thật sự là vô dụng.” Xích Diễm Chân Quân mắng. Còn tưởng rằng là bia đỡ đạn tốt, không ngờ lại không chịu được một kích như vậy.
Lúc này, lão cũng nhận được tin tức Xà Mẫu an toàn trở về. Xích Diễm nghĩ nghĩ, đến ngọn núi nơi mấy người thường gặp nhau.
“Phong Đô thật sự đã chết rồi?” Xích Diễm Chân Quân vẫn còn có chút không thể tin được, người này bình thường nhìn vẫn rất thông minh, hôm nay làm sao bỗng nhiên lại rút ra như vậy.
“Hẳn là.” Xà Mẫu nói.
Hai người đều tận mắt nhìn thấy Lục Khiêm tử vong, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lục Khiêm hẳn phải chết không nghi ngờ. Nhưng, trong lòng Xà Mẫu lờ mờ có dự cảm Lục Khiêm sẽ không chết đơn giản như vậy.
“Mặc kệ như thế nào, Âm Cảnh thiên cung. . .” Ánh mắt Xích Diễm sáng rực, trong lòng ngo ngoe muốn động.tử vong. Không cần nhiều lời, hai người đều hiểu rõ ý nghĩ của đối phương.
“Hai vị là đang chờ ta sao?”
Bỗng nhiên, một nam tử bước ra từ bóng tối. Đạo nhân trông còn trẻ, mặc đạo bào đen như mực, khí chất âm trầm. Người này chính là Lục Khiêm.
“Ngươi còn sống!” Xích Diễm Chân Quân giật mình, trên mặt lập tức xuất hiện vui mừng. Nếu đối phương không chết, kế hoạch vừa rồi đành phải hủy bỏ, trong lòng vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Không chỉ sống sót, mà còn giết chết nữ nhi của Trung Nguyên.” Lục Khiêm điềm nhiên như không có việc gì nói.
“Giết hay lắm. Lần này ông già đó phải khóc rồi.”
Xà Mẫu cười trên nỗi đau của người khác, lần này cuối cùng không có bao nhiêu tổn thất, ít nhất lần này đã giết được nữ nhi của Trung Nguyên. Có thể đoán được bộ dạng tức hổn hển của lão già đó.
“Nếu không thừa thắng xông lên?” Xích Diễm đề nghị.
“Thôi đi, lão già này đang lo không có ai để phát tiết, lỡ như đi coi như không về được.” Xà Mẫu trực tiếp cự tuyệt, không muốn lại cùng làm việc xấu.
Ba người trao đổi tin tức, đám người lập tức tạm biệt rời khỏi.
“Sức mạnh của vũ cực?” Lục Khiêm nghĩ trong lòng. Xem ra đối phương mạnh hơn so với tưởng tượng trực tiếp, Động Chân có sức mạnh của vũ cực mạnh hơn rất nhiều so với Động Chân thông thường.
Đương nhiên, Lục Khiêm tạm thời không có tâm tư đối kháng, đoạn thời gian này căn bản không có ý định lộ diện. Bây giờ thu hoạch được một lượng lớn Tinh Khí bản nguyên, là thời điểm ổn định lại tâm thần tu luyện, nhìn xem có thể đột phá đến cảnh giới Động Chân hay không, thiên hạ đều có thể đi.
Lục Khiêm tâm niệm vừa động, đi vào chỗ sâu trong lòng đất, trong hang động trống rỗng có một pháp trận. Bên kia của pháp trận là Nam Linh vực. Xuyên qua pháp trận, bọn người Già Lam, Yêu Nguyệt, Giang Minh vô thức ngẩng đầu, thấy là Lục Khiêm, lập tức buông lỏng cảnh giác.
“Hoá ra là đại nhân.”
Ngay khi Lục Khiêm đến, Đệ Nhất Vô Lượng tay mắt lanh lẹ lập tức hủy pháp trận đi.
“Đại nhân, chúng ta phải đợi ở chỗ này bao lâu?”
“Mười ngày nửa tháng đi.”
Lục Khiêm dự định sẽ đến một nơi mới. Về cơ bản, phía bắc của thế giới trung tâm không tiếp tục chờ được nữa, khắp nơi đều là thế lực của Ngọc Kinh sơn. Ít nhất phải trong phạm vi của các thế lực lớn khác, mới có thể làm cho đối phương sợ ném chuột vỡ bình. Thế lực này ít nhất là trung lập, không thể là môn phái có quan hệ tốt với Ngọc Kinh sơn, bị lừa lúc nào cũng không biết.
Trở lại Trường Nhạc cung, Lục Khiêm lấy ra một tấm gương óng ánh sáng long lanh. Toàn bộ tấm gương dường như được làm bằng thủy tinh, chạm nổi đồ án Long Phượng. Khuôn mặt của Lục Khiêm được phản chiếu mờ nhạt trong gương.
Khoảnh khắc nó được lấy ra, vật này đung đưa kịch liệt. Một con thỏ trắng như tuyết nhảy ra. Con ngươi màu lam tràn đầy hoảng sợ.
Răng rắc!
Con thỏ nhảy về phía trước, băng cứng hình thành trên mặt đất mà nó đi qua. Những bông tuyết xanh rơi xuống từ không trung.
“Tiên Thiên Thái Âm Hàn Khí? Thú vị.”
Lục Khiêm không còn xem thường vật này, vật này vẫn là một pháp bảo huyễn hình huyễn hóa hình thái, trước kia còn tưởng rằng là Thái Âm Bảo Kính mà các đệ tử Ngọc Kinh sơn thường sử dụng. Loại pháp bảo này không chỉ có một cái, rất nhiều đệ tử trên tay hoặc nhiều hoặc ít đều có Thái Âm Bảo Kính và Thái Dương kích phỏng chế. Nhưng chính phẩm có uy lực lớn nhất vẫn thuộc về hai kiện kia của lão gia hỏa Trung Nguyên kia. Rất rõ ràng, của Thiềm Nguyệt là Thái Âm Bảo Kính đường đường chính chính. Lại thêm Trường Nhạc cung của Huyền Lão Hắc Đế, trên người Lục Khiêm có hai kiện pháp bảo huyễn hình. Nhân Hoàng kiếm vẫn chưa độ kiếp, sau này có thể còn có cái thứ ba.
Lục Khiêm đánh cấm chế lên, loay hoay một lúc, chợt ngồi xuống tu hành, hấp thu Tinh Khí bản nguyên.
Trước khi tu luyện, thuận tiện đưa tinh khí hung thú thu thập được ở Thái Ảm vực vào Phong Đô Sơn.
Mười ngày sau, có một tiếng nổ vang. Toàn bộ Nam Linh vực đất rung núi chuyển, cách xa vạn dặm có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc sói tru. Bên trong mây đen, lờ mờ có thể thấy được Quỷ Thần bị rút lưỡi moi tim.
Tầng thứ sáu của Bắc Âm Phong Đô Sơn, đinh vàng rút lưỡi, rìu sắt moi ngực hình thành.