“Thả ta ra, Thanh Đế sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Tầng thứ năm Phong Đô Sơn. Bên trong sông Hoàng Tuyền, phía dưới Nại Hà Kim Kiều, một bóng người không ngừng giãy dụa gầm thét. Người này chính là Lâm Nguyên, gia hoả này bị Lục Khiêm nuốt mấy vạn âm binh, Phong Đô Sơn no làm nổ tung toàn bộ Tiểu Động Thiên. Động Thiên trong cơ thể giống như là một cái bình kín. Bên trong ngoại trừ thời gian và không gian, tất cả các quy tắc bên trong đều được kiểm soát bởi người điều khiển. Nhưng Lục Khiêm lại chính xác tìm được khuyết điểm, một khi dung nạp sự vật vượt qua hạn chế, rất có thể dẫn đến Động Thiên vỡ vụn. Cho nên hắn có một ý tưởng, mượn lực lượng âm binh mở rộng Phong Đô Sơn, cuối cùng nổ tung Động Thiên của Lâm Nguyên.
Nhưng nói tới cũng thật trùng hợp, nếu không phải vừa vặn khắc chế âm binh của đối phương, chỉ sợ Lục Khiêm chỉ có thể xám xịt chạy trốn, dù sao cũng ở bên trong Động Thiên của người ta.
“Thanh Đế?”
Lục Khiêm trong lòng hơi động, đi đến trước mặt Lâm Nguyên, một tay điểm vào trán của gã hắn, pháp lực theo kinh mạch chảy khắp toàn thân. Thời điểm pháp lực di chuyển đến trán Lâm Nguyên, bỗng nhiên bị đâm một cái, một luồng tử quang chói mắt. Chút phát lực ấy suýt chút nữa bị diệt đi.
Lục Khiêm tập trung xem xét, đây là một tấm bùa chú. Màu sắc của lá bùa là vàng ròng, trên đó có viết tên và chức vị của Lâm Nguyên.
“Tử vị” Lâm Quốc công Lâm Nguyên. Mấy chữ to dễ thấy khiến người ta nhìn thoáng qua đã biết ý nghĩa của chúng, nhưng hai từ 'Tử vị' phía trước hơi khó hiểu.
Trở lại hiện thực, Lục Khiêm nhìn về phía Lâm Nguyên, hỏi: “Tử vị là có ý nghĩa gì?”
“Nếu như ngươi đáp ứng thả ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết, bằng không đừng mong biết rõ.” Lâm Nguyên giờ phút này rất tức giận.
Nếu đối phương muốn biết rõ một thứ, chứng minh có giá trị, vậy thì có chỗ để cò kè mặc cả.
“Mạc Sầu, tra tấn đến chết."Lục Khiêm ra lệnh cho Mạc Sầu trên Kim Kiều.
Nước sông Hoàng Tuyền không ngừng cọ rửa, Lâm Nguyên đau đến gào thét, nhưng sống chết không hé miệng, không giống những người khác, hơi tra tấn một chút đã nói ra toàn bộ, điều này lần lượt làm trầm trọng thêm cái chết.
Đoạn thời gian này, Lục Khiêm cũng phát hiện chỗ huyền diệu của tử phù.
“Ấn ký, phong ấn, ấn ký. . . Và Chuyển Hóa Tinh Khí pháp trận. . .” Lục Khiêm tự lẩm bẩm.
Đây là một dấu hiệu, giống như các môn phái bình thường đặt ấn ký lên cho Đạo binh, đồng thời còn có một ít công năng hỗ trợ tu hành, đồng thời cũng tính đến tác dụng của đèn sinh mệnh. Một khi tử vong, người đánh ấn ký xuống sẽ biết. Cho nên nói tạm thời không thể giết chết người này, tồn tại sau lưng gã nhất định sẽ phát hiện.
Có thể nô dịch Động Chân, tu vi chắc chắn cao hơn Động Chân, đến lúc đó không duyên cớ trêu chọc cường địch sẽ không tốt.
Nhưng cũng không thể thả người ta đi, nếu không Ngân Sơn tinh thần sẽ bị phá hủy, vẫn nên nhốt ở nơi này, hoặc là dùng Mê Hồn canh tẩy não gã. Nhiệm vụ này thì giao cho Mạc Sầu, để đảm bảo trí nhớ của người này, để cho người ta đối với mình khăng khăng một mực.
Sắp xếp xong mọi thứ, Lục Khiêm đi vào tầng thứ tám.
Tầng thứ tám. Đồng trụ bào cách và giường sắt đào thịt được hình thành hoàn chỉnh, điều đó có nghĩa là tầng thứ tám chính thức được đưa vào sử dụng. Sau đó là tầng thứ chín, nhận tinh khí của Đại Minh Hương, tầng thứ chín hẳn là rất nhanh sẽ hoàn thành, tầng thứ mười thì nhìn cơ duyên.
Đi vào ngoại giới, Hư Thiên Ý đợi bên trong thành trì đã lâu. Hư Thiên Ý thay thường phục, mái tóc đen dài được búi lên cao, chiếc cổ thon dài như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.
“Bái kiến đại nhân.” Hư Thiên Ý chắp tay cúi đầu, nhưng ánh mắt lại có chút mờ mịt, giống như gà trống không có chí khí chiến đấu.
“Ngươi có lời muốn nói?” Lục Khiêm nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Hư Thiên Ý.
Hư Thiên Ý nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được hỏi: “Đại nhân, võ giả chi đạo thực sự không có con đường phía trước sao? Vì sao đánh không lại tu sĩ khác."
“Võ giả chi đạo ta có biết một vài điều, điều ngươi nên cân nhắc bây giờ không phải là điều này, mà là làm như thế nào để tiến xa hơn trên con đường này.”
Võ đạo bắt nguồn từ tu sĩ Luyện Thể, tu sĩ Luyện Thể luyện hóa huyết mạch yêu ma để bổ sung cho sự thiếu hụt của cơ thể con người, theo huyết mạch tiến một bước chiết xuất phản tổ, tu sĩ càng ngày càng mạnh, đương nhiên, cuối cùng cũng sẽ trở thành hình thù kỳ quái. Thậm chí còn có thể bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của huyết mạch, hoàn toàn biến thành quái vật. Phương diện này nếu chuyển từ võ đạo sang tự tu thì không có giới hạn, nhưng thiếu đi dị năng của huyết mạch yêu ma, mà thân thể người cũng có hạn.
“Thân thể con người có giới hạn...” Hư Thiên Ý tự lẩm bẩm, giống như điên dại, con đường tương lai, chẳng lẽ chỉ có không làm người sao? Võ đạo đến tột cùng chỉ có con đường tu sĩ Luyện Thể này sao?
“Haizz, ý ta không phải như vậy.” Lục Khiêm vội vàng ngăn lại: "Ngươi có thể đổi một mạch suy nghĩ khác, võ giả tu luyện khí huyết, ngươi luôn đi theo hướng cực đoan, ví dụ như tiếp tục cường hóa nhục thân thần thông, ví dụ như tích huyết trọng sinh, bất tử bất diệt v.v...”
“Tích huyết trọng sinh, bất tử bất diệt.” Hai mắt Hư Thiên Ý tỏa sáng. Nếu như làm được tích huyết trọng sinh, bất tử bất diệt. Như vậy thể chất kém một chút thì có làm sao, chỉ cần vẫn luôn bất tử, là có thể tiêu hao khí lực của đối thủ
“Đa tạ đại nhân chỉ điểm.”
Hư Thiên Ý hứng thú bừng bừng chạy về đi bế quan.
Giờ phút này, Mạc Sầu cũng truyền tới tin tức tốt. Lục Khiêm trở lại Phong Đô Sơn, Lâm Nguyên nửa quỳ xuống hành lễ.
“Tham kiến chủ nhân.”
“Đứng lên đi, nói một chút xảy ra chuyện gì.”
Lâm Nguyên nhẹ nhàng nói. Tín ngưỡng là phương pháp tu luyện duy nhất của Đại Càn tinh. Đứng ở đỉnh cao nhất chính là Ngũ Đế sống mấy chục vạn năm. Xuống dưới là Chân Quân Tinh Quân v.v.. dưới trướng Ngũ Đế. Những người này phần lớn là Hoàng Đế có công tích hoặc là quần thần có địa vị tương đối cao. Tất cả những người tu luyện tín ngưỡng chi đạo đều phải rút một nửa tín ngưỡng cho Ngũ Đế. Bởi vì hoàn cảnh an ổn, mấy chục vạn năm không có đại biến, tinh thần ngoại vực phụ cận Đại Càn hầu như đều bị chiếm lĩnh, tầng lớp cũng bị cô đặc nghiêm trọng.
“Cũng không có người phản kháng sao?” Lục Khiêm hỏi.
“Người phản kháng đều bị giết.” Lâm Nguyên nói: “Không phải là không có con đường lên cao. Thông qua khoa cử có thể đạt được vị cách, có được vị cách là có thể hấp thu tín ngưỡng tu hành. Vị cách màu xanh cho phép xây miếu nạp tin.”
Lâm Nguyên là thuộc về tử vị trọng thần cốt cán của triều đình, vị cách quyết định hạn mức cao nhất, tín ngưỡng vượt qua vị cách đều sẽ chuyển dời đến trên người bên trên, hạn mức cao nhất của tử vị có thể đạt tới Động Chân.
“Lại có một phương pháp kì diệu như vậy.” Lục Khiêm nghe xong tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Tạo ra một lỗ hổng để các tầng lớp thấp hơn sẽ không quá tuyệt vọng, cũng có thể hấp thụ những thiên tài thất lạc trong dân gian. Đồng thời người nhận vị cách sẽ có hạn mức cao nhất, sẽ không có thiên tài nào thay thế vị trí bọn họ. Vị cách bên trong cơ thể Lâm Nguyên hẳn một loại pháp trận chuyển hóa tín ngưỡng thành tinh khí bảo dược, thông qua vị cách chuyển hóa tinh khí tu hành. Pháp trận này quá mức phức tạp, Lục Khiêm cũng không cách nào phục chế.
“Lát nữa đưa ta đến Đại Càn.”
Ngũ Đế tích lũy mấy chục vạn năm, tu vi sâu không lường được, đầu óc Lục Khiêm bị hỏng mới dám trêu chọc. Hắn lờ mờ có loại cảm giác, cơ duyên thăng cấp lên Động Chân lần này chính là ở chỗ này. Trước phải hòa nhập vào xã hội này, tốt nhất thu hoạch được một vị cách, để Dương Tiêu hỗ trợ nghiên cứu, nhìn xem có thể phục chế nghiên cứu hay không.
“Chủ nhân, Đại Càn quản lý cực nghiêm, ngươi tùy tiện đi qua có thể sẽ bị phát hiện.”
“Cũng đúng, địa vị của Lâm gia các ngươi như thế nào?”
“Thần tử của Thanh Đế, mặc dù danh dự gia đình không còn, nhưng cũng không phải thứ như tiểu quan tiểu lại có thể trêu chọc.” Lâm Nguyên tự hào nói. Dù sao lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa.
“Tốt, ta ngụy trang thành dòng dõi của Lâm gia.”