“Huyện ngũ phẩm? Là huyện gì?”
Lâm Tú lấy ra một tấm bản đồ, đây là một quận ở bờ biển phía đông bắc của Sơn Châu, quận này tên là quận Quan Lãng, nhân khẩu khoảng chừng mười lăm vạn.
“Chính là nơi này.” Lâm Tú chỉ vào nơi này nói: “Quận Quan Lãng hàng năm có một nửa thời gian là tuyết rơi, không có lợi cho trồng trọt, rừng núi nhiều, nhân khẩu ít.”
Nhân khẩu Đại Càn đông đảo, bình quân một quận có ít nhất một triệu người, nhưng nơi này chỉ có mười lăm vạn, có thể thấy được nhân khẩu thưa thớt.
“Đây không phải là một quận sao?” Lục Khiêm hỏi.
“Vài ngày trước loạn phỉ tập kích quấy rối, quận trưởng treo ấn từ quan, triều đình chuẩn bị hạ quận Quan Lãng thành huyện, nhưng phẩm cấp của Huyện lệnh không thay đổi."
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, quận Quan Lãng một năm bị hải tặc và loạn phỉ tập kích quấy rối mấy lần, quận trưởng và quận vọng đều đổi một vòng, không ai bằng lòng đến nơi đó làm quan, cho nên mới ra chính sách này, ngưỡng cửa thấp xuống, nâng cao cấp bậc.
Nơi này cách Lâm gia ngàn dặm, trời cao đường xa, chỉ sợ bất lợi cho lợi ích của Lâm gia.
“Được, vậy thì nơi này.” Ngữ khí Lục Khiêm kiên định.
Lâm Tú khuyên một hồi, bất đắc dĩ chỉ có thể đồng ý.
“Được, vậy ta cầu nguyện tiên tổ.”
Sau khi đi tới đó sợ rằng khó có thể trở lại, triều đình thật vất vả mới tìm được một nhân tài bằng lòng đến chủ trì đại cục, làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn.
Nếu không tìm được người thì chỉ có thể sáp nhập vào các quận khác, khu vực rộng lớn như vậy lại không có người quản lý, không bao lâu sẽ trở thành nơi thổ phỉ hoành hành.
Đây là ý tứ của tổ tiên, y cũng không có biện pháp ngăn cản. Nhưng quan ngũ phẩm là xanh nhạt vị cách, cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn. Xanh nhạt vị cách có thể tạo miếu thờ, tổ tiên có thể nhờ vào đó khôi phục nguyên khí.
Lâm Tú viết thư giới thiệu đến triều đình, còn cần một đoạn thời gian triều đình mới phát ấn tỉ và vị cách tới, Lục Khiêm thừa dịp thời gian rảnh rỗi trở lại Thúy Phong sơn ở hành lang Vân Trạch.
“Lão gia!”
Yêu Nguyệt lập tức tiến lên chào hỏi, làm chủ nhân thống lĩnh tất cả sự vụ của Trụ Tuyệt Âm Thiên cung, gần đây nàng rất bận rộn.
“Già Lam và Thu Quan đây? Bảo bọn họ tới gặp ta.” Lục Khiêm trực tiếp tiến vào việc chính.
Chỉ chốc lát, một thiếu phụ xinh đẹp mặc áo đen và một nam tử tuấn mỹ dáng dấp âm dương quái khí đi tới.
“Gần đây không có từ bỏ tu hành chứ?” Lục Khiêm liếc nhìn hai người họ, từ Thái Ảm vực tới đến nay, Già Lam và Thu Quan lần lượt vượt qua Phong Kiếp, tư chất coi như không tệ. Nhưng so với hai Đại A Tu La đỉnh phong Yêu Nguyệt Tập Nguyệt còn kém một đoạn. Đại A Tu La đỉnh phong tương đương với Lôi Kiếp đỉnh phong, hai người hợp nhất còn mạnh hơn so với Nguyên Thần bình thường, lại thêm Lão Quỷ tọa trấn, đây cũng là nguyên nhân Lục Khiêm yên tâm để hai người lo liệu sự vụ của thiên cung.
Ngoại trừ Thu Quan, Già Lam và mấy người Thải Vi, Tiểu Thanh, còn mang theo mười Quỷ Thần của ôn bộ, trùng bộ, thú bộ. Không cần nhiều hơn, chỉ cần mang theo một số người đi là được.
“Hiện tại cũng có thể đi đến Đại Minh hương rồi.” Lục Khiêm có chút bất đắc dĩ. Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, ai còn nhớ mục đích của mình là đến Thái Thuấn tinh để lấy chìa khóa mở Đại Minh Hương, kết quả mới đến một nửa, thì đụng phải Lâm gia xâm lược Ngân Sơn tinh. Thật vất vả đi một chuyến, lại gặp được Hỏa Thần bái phỏng.
Đại Minh Hương là Động Thiên trong cơ thể của Đại Từ Tôn biến thành, sau nhiều năm như vậy, ngoại trừ truyền thừa và Bắc Âm Luyện Ngục Sơn thì không còn lại đồ tốt gì. Từ khi Huyền Lão Hắc Đế và mình lấy truyền thừa đi, nơi đây ngày càng suy bại, chỉ có một mảnh không gian lớn. Dứt khoát cuối cùng lại lợi dụng phế vật một cái, lấy đi Tinh Khí bản nguyên. Về phần quỷ vật sinh linh phía trên thì mặc kệ, tự cầu nhiều phúc đi.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Kinh thành Đại Càn. Đại Minh cung. Cung đình to lớn kim quang sáng chói, mái vòm cao lớn được chống đỡ bởi tám mươi tám thanh Long mộc, Kim Long trên cây cột cuộn lại sinh động như thật, như thể sau một khắc sẽ bay lên trời. Một nam tử trung niên mặc áo bào màu vàng dựa vào ghế, đôi mắt bắn ra hàn tinh, lông mày như sơn mài, khí chất lười biếng, mỗi một động tác đều tràn đầy ngạo khí.
Đây là Hoàng Đế đương thời Quang Thống Đế Tần Khâm, Hoàng Đế duy nhất có màu vàng kim vị cách trên thế gian.
Trước mặt bày tơ vàng ngọc giản, không ngừng hiện lên hình ảnh và chữ viết. Đây là toàn bộ sự vụ của vương triều Đại Càn và chư tinh ở ngoại vực, sự vụ mỗi ngày nếu là đổi thành thẻ tre, chỉ sợ sẽ lấp đầy toàn bộ đại điện.
Nhưng Hoàng Đế Đại Càn cũng không phải người bình thường, hàng vạn tấu chương và tin tức này đã được xử lý trong vòng chưa đầy nửa canh giờ.
Một lúc sau, một lão thái giám mặc áo đỏ bưng một bát cháo tới.
“Bệ hạ nghỉ ngơi một lát đi, Thiên Dương tinh tiến cống gạo Kim Tinh đến, ăn rất ngon, nô tài lập tức cho người làm một phần mang tới." Thái giám nói.
“Cứ để đó trước đi.” Tần Khâm phất phất tay, vẻ mặt mỏi mệt: "Gần đây quốc vận có biến động gì không?"
Vẻ mặt thái giám xấu hổ, nói: “Hồi bẩm bệ hạ, Khâm Thiên giám nói mất đi một thành."
Sắc mặt Tần Khâm ngưng trọng, hai mắt thả ra kim quang. Hư không trước mặt xuất hiện một con Kim Long. Mỗi một mảnh vảy rồng và huyết nhục đều đại biểu cho một địa bàn, đây là khí vận của vương triều, chỉ có Thiên Tử Vọng Khí Thuật mới có thể nhìn thấy chân dung. Kim Long vẫn uy nghiêm như ngục như cũ, nhưng nó mệt mỏi hơn một chút và vảy của nó có chút tối nhạt.
Con ngươi Tần Khâm rung mạnh, đỉnh đầu Kim Long thế mà nổi một mảnh kiếp vân. Kiếp vân đen như mực, kiếp nạn sắp giáng xuống trên người Kim Long.
“Kiếp vân, đúng là thương sinh đại kiếp(kiếp nạn lớn của muôn dân).” Sắc mặt Tần Khâm trắng bệch, kiếp vân này vậy mà lặng yên không một tiếng động xuất hiện.
Phải biết kiếp vân trong lịch sử chỉ xuất hiện bốn lần, mỗi một lần đại biểu cho một đời Thiên Đế quật khởi mới. Từ Xích Đế đến Hắc Đế tổng cộng có bốn vị Thiên Đế, theo lý thuyết Ngũ Đế quy vị, hậu thế không còn Thiên Đế nữa, làm sao lại xuất hiện thương sinh đại kiếp? Chẳng lẽ lại sắp xuất hiện một vị Thiên Đế mới? Vậy thì kết cục của Tần Khâm cũng không dễ chịu.
Đại Càn cũng không phải là một nhà một họ, mà là năm nhà năm họ, sau khi Hoàng Đế thành tiên, để lại hoàng tộc họ Cơ, về sau lại đến phiên họ Trương, họ Lưu, họ Diệp và họ Tần. Sự ra đời của cái mới tất yếu kéo theo sự tiêu vong của cái cũ.
Thái giám nghe thấy bốn chữ thương sinh đại kiếp sắc mặt cũng trắng bệch, vội vàng nói: “Đại nhân, nếu không nô tài phát động tú y vệ khắp thiên hạ tra ra căn nguyên tai hoạ?”
Mỗi một thời đại Thiên Đế quật khởi đều từ cái nhỏ nhất, lúc này kiếp vân mới xuất hiện, nhân tài mới ứng kiếp vừa mới quật khởi. Trên lý luận chỉ cần thừa dịp vị Thiên Đế mới quật khởi bóp chết, là có thể vượt qua thương sinh đại kiếp.
Tần Khâm vẫn còn có chút không thể tin được, ngai vàng của Tần gia phải diệt vong ở thế hệ của mình sao? Nghĩ đến đây, nội tâm thở dài yếu ớt. Quân chủ mất nước của mấy đời trước cũng không phải là hạng người ngu ngốc, ngược lại từng người đều có tài thao lược tuyệt vời, nhưng đều không thể chống lại thiên mệnh, cuối cùng chịu kết cục bi thảm.
Nghe được lời nói của thái giám, Tần Khâm lắc đầu, bật cười lớn, nói: “Mọi việc vẫn như thường, yến vũ thi hội cũng đừng ngừng.”
Dứt lời, lập tức bảo thái giám gọi đội múa đến.
Mấy đời trước càng giãy dụa, tốc độ diệt vong càng nhanh. Còn không bằng cứ ăn uống bình thường, còn có thể kéo dài thêm một thời gian nữa. Nhỡ đâu chờ rồi lại chờ, thời cuộc lại thay đổi, có lẽ xuất hiện một vị trụ cột vững vàng chống đỡ tình huống vô vọng thì sao? Trong lịch sử cũng không phải chưa từng xuất hiện.
Đội ca múa còn chưa tới, Tần Khâm tiếp tục phê duyệt tấu chương. Mặt ngoài gió êm sóng lặng nhưng trong lòng vẫn chấn động, cũng tiện tay nâng bút phê chuẩn thủ tục nhậm chức của Lục Khiêm, không tuân theo thủ tục kiểm tra gót chân bằng Thiên Tử Vọng Khí Thuật, nếu không có thể Vọng Khí Thuật sẽ phát hiện ra Thất Thập Nhị Biến.